Thứ Tư, 10 tháng 1, 2018

BẾP CỦA MẸ

Nguyễn Trọng Luân
Nhớn lên đi ra thiên hạ làm dân làm quan, cuối năm lại quay về với quê.
Lâu dần. F1 sang F2 xuống F3 ...quê biến đi từ từ. Anh nào Làm quan càng to quê mất càng nhanh. Mấy anh lãnh đạo nhớ quê hay làm từ thiện. Người ở quê thừa biết anh làm to làng mình làm từ thiện chỗ khác còn nhiều hơn quê. Có anh thiếu tướng công an về làng oai lắm nhưng mấy cụ già vẫn biết cái thằng ấy ngày xưa ăn cắp cá ăn cắp sen của HTX giỏi lắm. Oai oách nỗi gi đâu khi về đến làng mình.

Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2018

Cho tao xin một khói

Nguyễn Trọng Luân - CCB D76

Bây giờ. Ngồi đâu đó hút thuốc quả là sự khó chịu với đồng loại. Đúng quá! ảnh hưởng ghê gớm cho môi sinh chứ chả thể đùa.
Khói thuốc là kẻ thù là sự chết chóc vô biên chứ chả chơi.
Lớp người hút thuốc gọi là công dân hạng hai là ghép cho nhiều tính từ mà tính từ nào cũng xấu.
Thế mà cứ lẩn thẩn nhớ về khói thuốc.
Năm ấy đi trên Trường Sơn một thằng trong tiểu đội tôi tên Trung người Ninh Bình có câu nói tuyệt vời khiến thằng nào cũng thích. Một chiều đến trạm giao liên mắc võng xong rồi nó bảo:
- Ước gì bây giờ có điếu thuốc dài như cây nứa tép gác lên cây rồi nằm võng mà hút…thì Trường sơn đẹp biết bao.