Lính 3002
Lời tác giả :
Thưa những đồng đội của tôi! Cái chập tối chúng mình lên chuyến tàu ở ga Lương Sơn Thái Nguyên ấy ai cũng nhớ, ai cũng có nỗi niềm riêng, thầm kín. Nay đã bốn chục năm trời nỗi niềm riêng cũng trở thành kỉ niệm chung, thành gia tài người lính. Chúng mình đã từng mắc võng một đêm ở những ngọn đồi gần ga làm đủ mọi thủ tục nhận quân trang, thuốc men, làm lễ xuất quân ... và cũng trong 24 tiếng đồng hồ ít ỏi đó bao chuyện tình, bao cuộc chia tay chất nặng đáy ba lô sau này của lính trên đường hành quân.
Linh Đại học Cơ Điện thì có vẻ như khoản tình cảm quyến luyến ít hơn. Nhưng còn ĐH Sư phạm, ĐH Y khoa thì diễn ra tràn trề hơn . Tôi, chẳng có ai đưa tiễn, chẳng có ai bịn rịn lúc lên đường. Cũng tủi lắm chứ. Nhìn sang đồng đội Sư phạm Y khoa mà thấy cũng rưng rưng. Những cái hôn vội vã dưới trăng mờ lạnh lẽo, những tiếng nấc, tiếng gọi tên nhau nghẹn ngào. Tôi ngồi trên tầu mà thấy lạnh toát cả sống lưng. Cái chập tối ấy, mãi hằn sâu vào tôi những ngày ở chiến trường. Trong mỗi trận sốt rét nằm lơ mơ trên võng tôi lại hiện lên cái ga tàu nhỏ xứ Thái ngày ấy.
Ba mươi năm sau, tôi viết bài thơ này tặng Sỹ, lính D76 và người yêu của nó là Kim Sơn. Tâm sự này cũng giống như nhiều bạn khác ở 3002 ra đi hôm ấy.