Thứ Năm, 4 tháng 7, 2019

BÀI TRONG CHÙM CHO THÁNG 27/ 7

Luân CCB K5


2 Cho tao xin một khói

Bây giờ ngồi đâu đó hút thuốc quả là sự khó chịu với đồng loại.
Đúng quá! hút thuốc ảnh hưởng ghê gớm cho môi sinh chứ chả thể đùa.
Khói thuốc là kẻ thù, là sự chết chóc vô biên chứ chả chơi.
Lớp người hút thuốc gọi là công dân hạng hai, là ghép cho nhiều tính từ mà tính từ nào cũng xấu.
Tôi nghiện thuốc cả một đời. Bỏ thuốc rồi thế mà cứ lẩn thẩn nhớ về khói thuốc.
Năm ấy đi trên Trường Sơn, một thằng trong tiểu đội tôi tên Trung người Ninh Bình có câu nói tuyệt vời khiến thằng nào cũng thích. Một chiều đến trạm giao liên mắc võng xong rồi nó bảo:
- Ước gì bây giờ có điếu thuốc dài như cây nứa tép gác lên cây rồi nằm võng mà hút…thì Trường Sơn đẹp biết bao.
Chúng tôi đứa nào cũng mê mẩn, ừ nhỉ giá có điếu thuốc thật dài hút mãi không hết.
Vài tháng sau lũ chúng tôi, một tiểu đoàn sinh viên đi đào sắn bên đất Miên. Mặt xanh xao, bụng lép kẹp. Chúng tôi thái lá sắn nhỏ như thuốc lào. Phơi tai tái rồi làm điếu cầy hút. HÚt khói khai khai đắng đắng. Thế mà nhe răng cười. Gọi là thuốc Lào Miên. He he. Cười cay cười đắng.
Vài tháng sau về đánh nhau ở Tây Nguyên, chỉ mong đến kì phát “ nhu yếu phẩm”. Đến bây giờ tôi chả quan tâm nhớ nhu yếu phẩm có gì vì tôi chỉ nhớ miếng thuốc sợi ép khô của Miên to bằng cái kẹo lạc . Lính 15 gam. Sĩ quan 25 gam. Thế thôi . Đếch cần gì hơn. Chúng tôi hút phát là nấc đánh hự. Mẹ kiếp! thuốc Miên nặng dã man. Để nguyên thế vê thành thuốc Lào hút cũng phê.
Gần tết 1975 ( trước khi đánh BMT) Mỗi người được 10 điếu thuốc lá Tam Thanh. Mỗi trung đội được 1 gói thuốc Lào AN THÁI loại 20 gam gói bằng giấy gấp bốn góc. Bê trưởng bảo tôi, mày là cảm tình đảng giao cho mày giữ gói thuốc Lào cho cả trung đội đúng giao thừa mới được hút. Từ hôm có thuốc lào chúng tôi làm điếu cầy mấy lần. Làm rồi mang thử điếu với nhau. Cuối cùng chấp nhận điếu thằng Nhớn Thái Bình được trúng thầu. Nhớn vinh dụ vô biên. Vinh dự còn hơn làm cán bộ bây giờ.
Giao thừa năm ấy sau khi tập trung nghe cán bộ đại đội chúc tết, chúng tôi về hút thuốc Lào trong một cái nhà hầm. Bê tôi 29 thằng đến ngày 30/4 còn 16 thằng. Ngày đứng giữa Đô thành Sài Gòn hút thuốc đầu lọc chỉ còn có thế. Chúng nó nằm lại ngang đường.
Trận đánh 29/4/1975 ở Cầu Bông. Thằng Thuận người Đông La Hoài Đức bị thương vào cổ . Đại đội cho tự bò về phía sau. Tôi là trinh sát đang ở sở chỉ huy thấy nó bò nhấp nhô trên ruộng dưa leo. Tôi bò ra, nó ngoẹo đầu bảo :
- Mày cho tao xin một khói.
Tôi cắm cho nó điếu thuốc RUBY quân tiếp vụ vào mồm. Nó vừa nhả khói vừa bò tiếp về phía sau.
***
- Cho tao xin một khói!
- Cho tao khói!
- Còn khói không?
Những câu hỏi thân thương của lính hồi chiến trường cứ hiện về mỗi khi hồi ức lính. Chuyện hút điếu thuốc Lào ở chiến trường không dám hít mạnh sợ hết khói trong điếu nhỡ có đồng đội xin hít lại, tội cứ ám ảnh đến tận bây giờ.
Mỗi lần ngồi uống bia với bạn tôi Dinh Ngoc hai đứa lại hay hút chung điếu thuốc. Lần nào cũng thế, nó lại bảo tôi:
- Tao xin một khói.
Chúng tôi nhìn nhau giữa lòng Hà Nội. Lúc ấy chả có nhiễu nhương nào xen vào. Chỉ có con mắt đồng đội đang nhìn nhau.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Các bạn dùng những mã code này để cài ảnh, phim, nhạc vào còm (thay vào chữ URL)
Link ==> <a href="URL">TEXT</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]