Hôm nay rằm Trung thu . Tối nay ông bà dắt cháu đi phá cỗ ở khu phố . Bây giờ chưa đến tối , nắng thu vàng như cốm . Nuối tiếc những mùa rước đèn , lại chợt nhớ những đêm Trung thu dưới bom dưới pháo . Rồi lại nhớ cái đêm Trung thu lúc vừa hòa bình ở Củ chi . Trên đất mình trung thu ở đâu cũng giống nhau , trong veo , thơm lây hây trong gió và trăng những bưởi hồng na chuối và mắt con trẻ cả mắt người đang trẻ . Còn mình , già cứ nhớ mùa thu màu vàng . Cố không nói đến màu vàng của lá thu mà cứ nghĩ nắng mùa thu vàng như cốm . Bài thơ của tôi níu kéo quá khứ mà biết có được bao nhiêu
Áo mùa thu
Những cơn nóng cuối cùng ươm mật vàng trên lá
Ve rớt buồn xao xác góc hồ xa
Mây bỗng trắng sao mà mây trắng quá
Rơm vàng đèo hương cốm vào thu
Em đứng ở cuối đường loang nhựa nắng
Người chiều nay cũng hối hả như chiều
Đường phố lên đèn bỗng thơm trái bưởi
Em bâng khuâng xa lắc tuổi khai trường
Em cứ trẻ dẫu mùa thu đến muộn
Mỗi mùa thu thêm sợi bạc trên đầu
Anh cũng thế sang thu rồi vẫn thấy
Nụ cười em thơm cốm ở đâu đây
Mấy chục năm tiếng cười vẫn đắm say
Tan vào nắng để thành hương của cốm
Má thiếu nữ ngượng ngùng … em nhặt nắng
Đong đầy anh bổi hổi lúc thu về
Thu lại vàng con phố nhỏ ngày xưa
Thời con gái của em anh đã không còn trẻ
Đem mật nắng ngày xưa nhuộm áo màu thiếu phụ
Hà nội và mùa thu ơi !
LTN –NTL
Tan vào nắng để thành hương của Cốm
Trả lờiXóaThu lại vàng con phố nhỏ ngày xưa.
Hay quá ,Bọ Luân ạ.