Chuyện người bạn thứ
ba:
Cuối năm 74. Chuẩn bị vào chiến dịch lớn, cả chiến trường háo hức, nôn nao.
Thôi thì đủ thứ phỏng đoán. Nào đi sâu, nào rút ra cao nguyên Pôlôven, rồi lại
có tin vào B2. Đi đâu thì đi. Chỗ nào chả là lính, mà là lính thì chỗ nào chả
đánh nhau. Nghĩ cho mệt. Tuy vậy, khi thấy tiểu đoàn thông báo rút tôi lên
trinh sát thì cũng hơi lấn cấn. Lên trinh sát ác liệt nguy hiểm nhưng thoả trí
tung hoành. Ở lại cũng tốt, mà ở lại sẽ lên thay B trưởng để anh Luật lên C
phó. Nhưng mãi tới khi bạn tôi, Mạnh Tiêu a trưởng bị thương què cẳng ở trận Củng
sơn thì tôi đành vác ba lô về trinh sát. Ngay chiều hôm đầu tiên về nhận chức
A trưởng ở hang đá hòn Một, tôi gặp Minh.
Chẳng xa lạ gì nhau cả. Tôi biết Minh từ hồi Minh làm tiểu đội trưởng cảnh vệ trên trung đoàn. Nó ỉ eo xin xỏ về đơn vị chiến đấu từ đầu 74. Cú gặp nhau với Minh là từ năm 73 cơ. Hồi ấy, có thời gian tôi lên ban tuyên huấn trung đoàn 2 tháng viết chèo cho đội tuyên văn. Các ban từ tham mưu, chính trị, hậu cần đều phải lo tăng gia tự túc lương thực. Người đi tăng gia thường là lính tẩy hoặc mấy anh trợ lí le ve. Tôi là lao động không biên chế, thật là tiện lợi cho quí ban. Tôi sang bắc đường 19. Vừa tăng gia vừa viết chèo, nhất cử lưỡng tiện. Một buổi trưa, có lệnh của chủ nhiêm chính trị tôi về nam đường nhận nhiệm vụ gấp. Sau này tôi mới biết đó là về sở chỉ huy phụ trách việc làm riêng một cái nhà đón tiếp mấy thím văn công. Khiếp chưa, văn công khu năm dám xuống tận đơn vị tác chiến, mà nghe toàn ca sĩ oách. Oách thật đấy, trong đó có cô ca sĩ Trà My rất xinh đẹp và hát hay (sau này chả biết đi đâu). Vì là cán bộ của ban đi công tác nên phải có một vệ binh đi cùng (mãi về sau tôi biết chủ nhiệm chính trị quí tôi nên mới cho cái ân huệ ấy). Khi tôi lên, anh lính cao to, da trắng, tóc xoăn đứng chờ. Hắn nói rõ to. Tôi, chiến sĩ Nguyễn Minh nhận nhiêm vụ bảo vệ đồng chí, xin mời đi theo tôi. Ngại quá, mình là lính chứ thủ trưởng đâu kia chứ, tôi cố giải thích cho hắn nghe, hắn tỉnh khô, tôi chỉ nhận lệnh đưa thủ trưởng đi công tác chứ không nhận lệnh đưa lính đi công tác bao giờ. Vì vậy đồng chí đi sau tôi 10 mét, gặp địch tôi đánh đồng chí nấp đắng sau. Cay mũi quá, tôi bảo này ông, tôi ở tiểu đoàn 8 đấy, ở chốt Chư krônkrang về đấy. Hắn quay nhìn tôi rất nhanh, cái nhìn dịu hơn tí chút. Chiều tối, nghỉ ở suối Ealeo. Hai đứa cắm chạc đốt lửa ca cóng. Ngồi ăn, thò hai chân xuống suối hắn hỏi, ông lính đợt nào? Tôi cho biết lính sinh viên. Mắt hắn sáng lên, tuyệt quá, tôi thích bọn ông lắm. Kì lạ thật, mấy ông cán bộ thì ngán mấy thằng nhiều chữ hay lí sự, còn thằng cha này lại khoái tụi công tử sao? Hắn giải thích, có văn hoá đánh đấm vẫn khác hơn. Câu nói của hắn sau này tôi mới hiểu hết ý nghĩa cả đen lẫn bóng của nó.
Chẳng xa lạ gì nhau cả. Tôi biết Minh từ hồi Minh làm tiểu đội trưởng cảnh vệ trên trung đoàn. Nó ỉ eo xin xỏ về đơn vị chiến đấu từ đầu 74. Cú gặp nhau với Minh là từ năm 73 cơ. Hồi ấy, có thời gian tôi lên ban tuyên huấn trung đoàn 2 tháng viết chèo cho đội tuyên văn. Các ban từ tham mưu, chính trị, hậu cần đều phải lo tăng gia tự túc lương thực. Người đi tăng gia thường là lính tẩy hoặc mấy anh trợ lí le ve. Tôi là lao động không biên chế, thật là tiện lợi cho quí ban. Tôi sang bắc đường 19. Vừa tăng gia vừa viết chèo, nhất cử lưỡng tiện. Một buổi trưa, có lệnh của chủ nhiêm chính trị tôi về nam đường nhận nhiệm vụ gấp. Sau này tôi mới biết đó là về sở chỉ huy phụ trách việc làm riêng một cái nhà đón tiếp mấy thím văn công. Khiếp chưa, văn công khu năm dám xuống tận đơn vị tác chiến, mà nghe toàn ca sĩ oách. Oách thật đấy, trong đó có cô ca sĩ Trà My rất xinh đẹp và hát hay (sau này chả biết đi đâu). Vì là cán bộ của ban đi công tác nên phải có một vệ binh đi cùng (mãi về sau tôi biết chủ nhiệm chính trị quí tôi nên mới cho cái ân huệ ấy). Khi tôi lên, anh lính cao to, da trắng, tóc xoăn đứng chờ. Hắn nói rõ to. Tôi, chiến sĩ Nguyễn Minh nhận nhiêm vụ bảo vệ đồng chí, xin mời đi theo tôi. Ngại quá, mình là lính chứ thủ trưởng đâu kia chứ, tôi cố giải thích cho hắn nghe, hắn tỉnh khô, tôi chỉ nhận lệnh đưa thủ trưởng đi công tác chứ không nhận lệnh đưa lính đi công tác bao giờ. Vì vậy đồng chí đi sau tôi 10 mét, gặp địch tôi đánh đồng chí nấp đắng sau. Cay mũi quá, tôi bảo này ông, tôi ở tiểu đoàn 8 đấy, ở chốt Chư krônkrang về đấy. Hắn quay nhìn tôi rất nhanh, cái nhìn dịu hơn tí chút. Chiều tối, nghỉ ở suối Ealeo. Hai đứa cắm chạc đốt lửa ca cóng. Ngồi ăn, thò hai chân xuống suối hắn hỏi, ông lính đợt nào? Tôi cho biết lính sinh viên. Mắt hắn sáng lên, tuyệt quá, tôi thích bọn ông lắm. Kì lạ thật, mấy ông cán bộ thì ngán mấy thằng nhiều chữ hay lí sự, còn thằng cha này lại khoái tụi công tử sao? Hắn giải thích, có văn hoá đánh đấm vẫn khác hơn. Câu nói của hắn sau này tôi mới hiểu hết ý nghĩa cả đen lẫn bóng của nó.
Thế rồi thi thoảng hai thằng vẫn gặp nhau trong những lần tác chiến. Minh dẫn
đường cho tụi bộ binh chúng tôi nhiều lần. Lần nào đi đánh cùng nhau hắn cũng
ném cho tôi bao thuốc chiến lợi phẩm mà tụi trinh sát thường ăn mảnh được. Đêm
nay là đêm đầu tiên hai đứa cùng đi với nhau. Tôi là tiểu đội trưởng, Minh dưới
sự chỉ huy của tôi. Phía đường số 1 địch căng ra nhiều chốt chặn. Chiến xa chạy
ngược chạy xuôi ầm ầm, bắn đổ đạn vào khu rừng chúng tôi náu quân. Chiều đỏ ối, gió biển Tuy Hoà mát rười rượi. Hai đứa nửa nằm nửa ngồi trên tảng đá phẳng
nghiêng như mái nhà. Nó bảo; đêm nay bò đường 1 đoạn cầu Bàn thạch nhiều mìn
lắm. Tôi ừ. Minh lại tiếp, mày để tao bò trước, mày bò sau. Sao lại thế?
Tôi bẳn giọng. Nó ngập ngừng... rồi nói rất nhỏ, tao mới học lớp 9 còn mày đã
học lớp 13, 14 mày chết thì phí hơn tao. Ô hay, nó cho sự phí phạng mạng người
đơn giản thế sao. Tôi quay mặt sang nó. Minh cúi đầu, nhìn con chuồn chuồn vô
tư đậu trên mép đá. Dáng điển trai lãng tử mất biến chỉ còn khuôn mặt thằng
đàn ông ngây ngô trong chiều tối trước khi đi vào chỗ chết. Suốt đêm bám địch, lội ì õm dưới đồng lầy. Người nhão ra, đói, khát thèm hút thuốc. Mấy chú
du kích dẫn đường, chắc lần đầu ra trận hồi hộp nên cổ họng chỉ muốn ho. Ho bây giờ thì chết. Lấy tay chẹt ngang cổ mà họng mấy thằng cứ muốn
toé ra. Minh cúi xuống vê cục đất tròn như viên bi đưa cho chú du kích thì thầm, đấy là thuốc chống ho của trinh sát. Quả hiệu nghiêm, từ ấy trở đi cơn ho của
anh chàng du kích tắt hẳn. Hôm giải phóng Tuy Hoà mấy đứa con gái trong tiểu
đoàn Phú Yên cứ túm lấy Minh hỏi xin thuốc chống ho. Giải phóng xong Phú Yên,
đơn vị tôi quay lại đường 7 đón xe đi chiến dịch Sai Gon. Suốt con đường hãi
hùng còn bao cảnh tượng đau thương mà bút mực đều bất lực tái tả. Tôi thấy
Minh khóc nhiều lần khi nhìn dàn dạt xác người dân chết dọc sông dọc suối. Những
lúc ấy, nó không còn là thằng Minh của những đêm bám địch luồn sâu. Nó yếu đuối
như chàng công tử chưa biết chiến tranh là gì.
Trận đánh cuối cùng mà chúng tôi bên nhau là trận đánh mở đường vào Sài gòn
ngày 29/4 ở cầu Bông. Mấy đêm trước, tôi và Minh cùng Ngô Thịnh bò 2 lần vào
đồn Tân phú Trung để xác định hướng bắn cho hoả lực tiểu đoàn, rồi lại bò cầu
Bông với trinh sát của E198. Ngày hôm sau, bộ binh đánh từ sáng sớm tới gần
trưa vẫn không vào được đồn ấp Chợ. Hoả lực trống trải không ngóc lên mà phát
huy tác dụng. Mặc dù không phải nhiệm vụ của mình, nó lao ra trận địa 12,7 li
nâng khẩu súng của một tử sĩ vừa gục xuống bắn sối xả. Vừa bắn vừa la to,
xông lên nhanh lên, vừa chửi những thằng nhát gan nằm bẹp dưới ruộng. Rồi hu
hu khóc gỡ tay người bạn đã chết bên khẩu súng nóng bỏng. 30/4/75 cái ngày huy
hoàng của bọn tôi ở Sai gon, tiểu đội lạc mất Minh. Nó đâu có lạc. Nó một mình
một súng chui vào dinh Độc lập từ lúc xe tăng ta lao vào cổng. Kệ mọi chuyện xảy ra xung quanh, nó chui lên mò xuống mọi xó xỉnh rồi ra bến Bạch đằng. Đêm
30/4 phải đến 11 giờ nó mới tìm về tiểu đội. Nó bảo nó đưa hết những gói lương
khô cho đám tàn binh. Nó còn kiếm được cả tiền Trần Hưng Đạo, nó cũng cho bọn
ấy để tìm đường về quê. Hắn trầm ngâm, chúng nó cũng tội. Cái thằng đánh
nhau thì ác liệt thế mà lại thương hại kẻ thù. Tôi băn khoăn, hay nó hữu
khuynh tư tưởng.
Rồi những ngày huy hoàng trôi nhanh. Cả tôi và nó đều thay đổi đơn vị. Minh về
làm B trưởng bộ binh. Tôi lên trung đoàn viết lách chừng 3 tháng rồi ra bắc.
Trước khi đi, về đại đội thăm nó, nó cười khanh khách chạy ra hàng rào nhặt
vào cái túi mìn clêmo đầy đất. Nó phủi đất nhăn nhở, tặng mày, mày về đeo đi học (nó coi mình học đại học giống như trường làng chắc?). Thế mà cái túi ấy bây
giờ trở thành vật xót lại duy nhất của tôi về những ngày chiến đấu. Vài năm
sau khi chia tay nhau, Minh lại bị thương ở chiến trường tây nam. Nghe nói
Minh ra quân với một bộ răng giả.
Cho tới 25 năm sau, một buổi chiều run rủi, nó tìm đến tôi. Bảo vệ cơ quan
vào báo cho tôi có ông lái xe tải nào đó cứ đòi gặp chú để thanh toán. Quái lạ, việc thanh toán là của kế toán sao lại đòi gặp tôi. Chắc có gì khuất tất mắc
mớ đây. Minh vào, đứng lừng lững, trân trố nhìn tôi rồi lắc đầu mày gầy quá, khổ quá hả. Hai đứa nghẹn ngào sau bao năm xa cách, rồi nó rút ra cái ống
nhòm Mỹ cũ rích. Tao trả lại mày, tao lấy của mày từ hồi 75 bây giờ trả về chủ
cũ. Trời ơi, hoá ra nó bảo thanh toán là thanh toán cái ống nhòm mà nó
đã lấy của tôi từ hồi tôi rời trinh sát lên trung đoàn. Nó còn bảo,
ngày mai nó đi Thanh hoá. Đi để thanh toán mấy thứ còn nợ mấy thằng quê ở Thạch
Thành. Nợ đời thì nhiều lắm mày ơi, trả bao giờ hết. Minh bảo trả được bao
nhiêu cố mà trả. Chỉ có nợ những thằng chết thì mới không trả không đền được
thôi còn thì trả được cả đấy. Đừng có ăn quỵt cuộc đời mày ạ.
Chắc Minh nói đúng. Với bạn bè đã hi sinh thì không trả nợ được,
còn thì tôi ăn quyt bạn tôi nhiều.
Tháng
2/2007
NTL
"... tao mới học lớp 9 còn mày đã học lớp 13, 14 mày chết thì phí hơn tao." Liệu còn có ai có được người bạn thế này không?
Trả lờiXóaĐọc thấy bàng hoàng, đúng như bạn mình nói sau khi xem Ba người bạn lính: "Tác giả có những người bạn thật đáng nể"
Chuyến đi Quảng Trị vừa rồi Thọ cũng trả được một ít nợ cho người mất với kẻ còn sống đấy .Chi tiết sẽ kể dần sau nhé.
Trả lờiXóa