Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

HÃY ĐẶT TÊN LÀ .... “ CÔNG NÔNG “ NHÉ

 NGUYỄN HỮU LUÂN K9I

 28 Tết Nhâm tý 1972, đang đóng quân ở Việt yên - tiểu đội tôi  nhận lệnh gấp đi tiền trạm. Mùng 2 Tết  toàn bộ đại đội đã tập kết ở rừng Lạng giang. Lính tráng cũng chẳng rõ vì sao Tết đến lại phải chuyển ra rừng chứ không ở trong dân (mãi  đến khi có lệnh đi B chúng tôi mới hiểu được phần nào?... Ở ngoài rừng để giữ bí mật khi xuất quân chiến đấu). Tất cả đi làm lán dã chiến trong rừng bạch đàn nhưng không được chặt cây.
Mỗi tiểu đội chọn một ô đất trống dưới tán cây để làm một lán chung nho nhỏ vì ni lông và bạt che không đủ. Đại đội đang thời kỳ huấn luyện chưa phát tăng võng như khi đi B chiến đấu. Lán dã chiến vừa đủ theo số lính của tiểu đội. Lính ngủ trên sàn ghép từ cây nhỏ tránh hơi đất, ba lô & súng để ngay  trên đầu.
Mùng 3 Tết, đại đội tổ chức đón Tết ở rừng, trong lán dã chiến mới với bánh chưng, ăn tươi. Tết tầm tầm, không vui như khi ở cùng với dân không phải vì thiếu “Men”- Giò mà vì chỉ có lính với nhau. Trưa mùng 4 Tết, đang tập ngoài rừng, liên lạc ra báo có người nhà lính lên thăm – Mẹ và vợ của Sỹ đã tìm đến nơi đóng quân.
           Người nhà lính đến, đám lính trẻ xa nhà vui hẳn do có xúc tác. Đại đội chủ yếu là lính Hưng Yên, Tết đầu tiên xa nhà mà đi vào tận rừng đóng quân nay đồng hương lên chơi, lính tráng tíu tít đến hỏi thăm tin tức, chỉ có 2 người mà mang đến bao niềm vui kèm không khí Tết cho từng người lính. Ôi! Lính là vậy đấy, chỉ nghe được tin về quê hương hay gia đình thì bao khó nhọc hay nỗi buồn tan biến ngay.
            Chiều đến, trước bữa cơm tối, tôi thấy đại đội tất bật, rồi trung đội – tiểu đội của Sỹ nháo nhác. Lính ghé tai nhau nói nhỏ, chưa có nhà cho khách ở, chỗ nghỉ cho Vợ chồng Sỹ chưa lo được. Lán dã chiến của đại đội chỉ vừa đủ, nếu là khách nam thì ngủ chật là xong, nhưng là 2 khách nữ. Cử người vào dân, nói mượn nhà cho vợ chồng lính; dân không cho mượn (tục lệ đây như thế), trụ sở của xã thì xa… nghe chừng chưa có cách giải quyết.
        Mấy lính cùng thôn phân trần về tình cảnh  với Sỹ. Cô nàng vợ Sỹ cũng phân bua: “Khổ quá, tại mẹ cứ bắt em phải đi bằng được. Lúc đến Cao Lôi, nghe các anh phải chuyển quân lên rừng, em đã định về rồi. Mẹ bảo: lính chúng nó đi chiến đấu, không hoãn được. Lần này không đi liệu còn khi nào? Chúng mày cưới nhau được ít ngày thì nó đã nhập ngũ rồi, mẹ mong… rồi mẹ khóc… Thôi, mẹ bảo thế nào thì em nghe thế”. Vừa nói mà ngân ngấn nước mắt, vợ lính – rõ khổ! 
         Bóng tối đã bắt đầu trùm lên thung lũng, sương  mỏng bắt đầu lan phủ là là mặt đất. Chợt nghe một lính kêu lên:
-        Công nông kìa? Công nông kìa.
-        Sao, công nông làm sao?  Chẳng làm sao cả, kéo cái rơ móc của nó về mà làm nhà. 
    Lính vừa kêu vừa chỉ tay ra phía con đường chạy vòng vèo quanh mấy quả đồi phía xa, một chiếc công nông có rơ móc đang đỗ ở chân đồi. Một cậu lính chạy lên báo đại đội, mấy cậu nữa nháo nhào chạy về hướng quả đồi có chiếc công nông. Mươi phút sau, những tiếng nói, tiếng ồn ào rộ lên, chiếc rơ móc của xe công nông được kéo về gần với khu lán dã chiến của đại đội. Rồi lính xúm lại, buộc cái càng rơ móc vào thân cây chắc chắn, chèn bánh xe, che những tấm ni lông đẹp nhất để tạo thành cái buồng nhỏ, ngôi nhà “hạnh phúc“ thật sự bằng cả tấm lòng và tình cảm của người lính.
      Ngôi nhà vừa xong trước khi trời tối, cả đại đội thở phào, còn línhcủa tiểu đội Sỹ thì vui ra mặt.
     Tối đến, tiểu đội cũng nhận được quà từ gia đình Sỹ, chúng tôi ăn kẹo lạc ròn thơm, nhai miếng mứt gừng cay cay thấy ấm tình người.
     Bóng tối đã bao trùm lên các quả đồi và rừng cây. Đêm mùa đông với cái lạnh len lỏi vào giấc ngủ của những người lính. Yên lặng, thỉnh thoảng mới có sột soạt của gió hay con thú ăn đêm chạm vào lá cây. Bóng người lính gác với bước chân nhẹ nhàng quanh khu lán dã chiến. 
        Sáng ra, chúng tôi trở dậy khi sương còn buông trắng đồi, một góc rừng - bếp anh nuôi - ánh lửa bập bùng chuẩn bị bữa sáng. Chiếc rơ móc công nông chắn ở góc rừng còn lại vẫn còn đang trong giấc nồng – cũng đang cháy lên ngọn lửa tình yêu. Hạnh phúc của người lính đơn giản vậy mà biết bao khó khăn phải qua. 
        Chúng tôi gặp vợ chồng Sỹ  trước lúc ra thao trường. Đôi má  nàng ửng hồng, mặt cúi xuống muốn giấu sự xấu hổ của người con gái. Mấy cậu lính cùng tiểu đội không buông tha, nói rõ to ”Em ơi, nhớ đặt tên nó là “Công nông“ nhé !  - Đặt tên Công nông làm kỷ niệm – tên đẹp đấy“.
      Ừ, trong thời buổi chiến tranh thế này mà có được “Công Nông” là quí lắm đấy? Có phải vậy không các bạn….                                                               


                                                                                                          Tet NHAM THIN 2012

2 nhận xét:

  1. Hay lắm . NHưng mà tớ nghe bọn ở F325 nó bảo hôm ấy Luân trắng gác suốt đêm không đổi ca phải không ?

    Trả lờiXóa
  2. Ôi Hạnh phúc quá.chỉ có người lính mới thấu lòng nhau mà thôi. Công nông hay siêu công nông mới quý lam sao..Thương quá các bà Mẹ ,những người Vợ.Ngày đi B Tôi chưa có diễm phúc ấy chỉ có Bố Tôi lên Tân yên tìm con thì cong đã ra ga Phổ yên rôi.Mây mà hôm đó không có tâu nên Bố con Tôi còn gặp được nhau .Và Bố tôi bảo ;Mầy lấy con gái ông Mạc chủ nhà đi ,Rượu nhà ông ấy ngon lắm.Tôi phụ nguyện vong vủa bố tôi vì chúng ta ffi B đâu có nghĩ ngày trở về.
    Dù sao năm 1994 tôi ,thanh Hưng và Đỗ M Tường cũng đã một lần về Đại Hóa thăm được bà con cwyu mang ngày ấy và được găp ô Mạc,chị Lợi ,anh Hưng ,anh Bình và anh Vịnh những cán bộ B trưởng và F ciên phó ngày xưa.

    Trả lờiXóa

Các bạn dùng những mã code này để cài ảnh, phim, nhạc vào còm (thay vào chữ URL)
Link ==> <a href="URL">TEXT</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]