Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015

RỪNG ĐÓI - trích đoạn cuối Chương 8

LUÂN - CCB K5


      Chúng tôi di chuyển thật. Bùng biêng ba lô súng đạn đến một khu rừng nhiều những cây trứng cá. Đại đội tôi ở gần một cái trạm cũ của đường dây mặt trận. Gọi là trạm chứ chỉ có bốn người, họ chuyên lo phục vụ những chuyến gùi hàng từ Cao Miên về B3.
      Trong suốt những ngày ở kiềng này chúng tôi chỉ được một lần gặp trung đội gùi thồ ấy. Nhưng chỉ một lần thôi gặp họ mà chúng tôi thấy mình đổi khác. Chỉ từ hôm ấy không thằng nào kêu đói ra mồm nữa.

      Chiều ấy thất thểu từ các cánh rừng về. Đứa nào cũng tay ôm rau rừng đọt chuối hay xâu mộc nhĩ vài cái nấm. Súng Ak quàng sau lưng. Mặt mũi xanh như tàu lá chuối hơ lửa tai tái.
      Thằng Quyết đi đầu đột nhiên dừng lại. Thằng đi sau thấy Quyết dừng tay vội nắm ngay lấy súng đẩy ra phía trước. Thằng Quyết:
       -         suỵt, có tiếng con gái.
       -         ừ nhỉ tao cũng nghe tiếng.
      Thế là ai cũng nắn lại mũ ôm mớ rau cho ngay ngắn cứ như có gái ngay trước mặt mình.
       Cái sự làm dáng trước đàn bà của thằng đàn ông nó chả cần không gian đẹp. Trời sinh ra đàn ông đàn bà nó đã thế rồi. Ngay cả khi hiểm nguy chết chóc cứ có đàn bà là đàn ông bỗng nhiên phải đĩnh đạc đàng hoàng. Thượng đế dậy thế.
      Tới bãi cây cổ thụ gần ngôi nhà nửa chìm nửa nổi của trạm. Thằng nào cũng à lên. Sau mấy tháng trời hôm nay mới thấy con gái người Kinh. Thằng nào cũng còn đang há mồm nhìn những mái tóc dài và bộ ngực căng đẫm mồ hôi thì họ đã ríu rít:
       -         Chào các eng bộ đội.
       -         Các eng ơi cho em ăn canh rau với.
       -         Vô nghỉ eng ơi
      Một trung đội gùi thồ đang chuẩn bị nấu ăn. Họ cũng chỉ có 3 lạng một bữa. Anh giao liên cho họ mấy nải chuối xanh và lon muối. A trưởng Lan quay sang bảo thằng Hải và thằng Thọ về nấu cơm còn cho tiểu đội ngồi nghỉ. Ngồi xuống bãi cỏ nhìn những bao hàng to vật vã. Tôi nhấc thử. Trời ơi! nặng quá tôi không đeo nổi. Có nhẽ gùi hàng này đến nửa tạ. Các cô cười lanh lảnh. Chui cha bộ đội Hà nội nỏ gùi được mô. 45 kí đó hè. Nhìn họ ai cũng bết mồ hôi, áo lẳn vào thịt. Mấy cô nhóm lửa đun nấu còn thì ngằng buộc bao hàng sau một ngày hành quân. Họ bảo tất ca họ đều ở Quảng Nam. Giọng Quảng Nam nghe ròn vo. Cái cười của họ cũng ròn cứ như ném chùm quả sung xuống nước.
      Tối hôm ấy sinh hoạt kế hoạch tiểu đội nhoáng nhoàng. Chúng tôi lại mò sang chỗ các cô gùi thồ chơi.
      Cô B trưởng nói rõ to. Các đồng chí nghe hầy! Ngủ sớm lấy hơi mai ta vượt sông hầy. Giữ nghiêm kỉ luật bộ đội khu năm hầy.
      Họ mắc võng, mà không có tăng. Họ bảo tăng ni lông chúng em hiếm lắm chỉ có vải mưa thôi.
      Chúng tôi nghe mà bùi ngùi, vậy mà họ vẫn đi qua hết mùa mưa này sang mùa mưa khác trong bom trong đạn. Chúng tôi đến làm cả bãi khách vui lên. Các cô kêu bọn tôi hát kêu bọn tôi kể chuyện Hà nội kể chuyện chiến đấu. Thằng Quyết nói rõ to, bọn anh lính mới vô chưa oánh trận nào. Các cô cười vang, thảo nào các anh trông còn ngon quá hầy. Thằng Lương Lợi hỏi ngon là sao? Một cô nói nhỏ, ngon là muốn mần ăn các anh luôn đó.
      Trong đêm chả nhìn rõ mặt nhau nhưng tôi đoán thằng nào cũng sướng.
     Trong khi ai cũng vui cũng cười chỉ có võng của cô B trưởng không có chú lính nào ngồi cạnh. Tôi đi ra võng cô B trưởng ngồi xuống cỏ. Có tiếng động trên võng. Ra là cô dịch đít trên võng rồi bảo, anh ngồi lên võng đi, ngồi đất có kiến rừng đó. Chúng tôi ngồi sít vào nhau.
      Cái võng dù chùng xuống tận cỏ. Mùi mồ hôi con gái mùi tóc như mùi lá rừng hăng hăng.
      Lần đầu tiên có một cơ thể đàn bà chạm vào người, tôi như cứng cả chân tay. Cô B trưởng hỏi, anh ở Hà nội hả? Không anh học ở Hà nội thôi.  Rồi, cô hỏi nhiều lắm tôi chả nhớ cái gì vào cái gì nữa cứ thấy tóc cô quệt lên má lên mũi mình. Tôi nghe lõm bõm, em chỉ học đến lớp 5 rồi lên rừng theo bộ đội… Ba má ở dưới biển mần ăn cực lắm anh à… em cũng yêu một anh cùng quê nhưng ảnh hi sinh rồi… Cánh rừng như đung đưa chao bên này bên kia và rừng có gió. Gió bay mùi quả gùi thơm như phấn hoa. Bãi khách lặng như tờ. Thì ra họ cũng đang tâm sự với màu đêm về thân phận của chính mình với nhau dù chả ai rõ mặt ai. Cô B trưởng thì thầm, mỗi chuyến đi của chúng em có tới cả tháng rưỡi mới về cứ. Chúng em cõng thuốc tây cõng thuốc lá từ Miên về. Cũng có đợt cõng toàn máy Vô Tuyến. Trung đội em đã nhiều lần bị cọp vồ mất mấy đứa. Tội quá anh hỉ, toàn đứa chưa có người yêu. Mà kì ghê cọp cũng thích gái trinh hở anh? Có đợt đi hai tháng. Hai tháng B em chả đứa nào hành kinh. Chúng nó khóc tu tu. Chúng nó sợ mất cái sự đàn bà. Em nói, tao đây nè 4 tháng nay cũng chả có hột nào chúng nó mới im. Cô B trưởng ôm ngang lưng tôi tự lúc nào. Ngực cô áp vào vai tôi cứng ngắc.
       Cái võng chùng hẳn xuống cỏ chúng tôi đã ngồi trên cỏ rất mềm, bên tôi người con gái cũng rất mềm.
      Một đêm ở chiến trường hương rừng cũng mềm như làng quê tôi thanh bình. Tôi nghe tiếng thì thầm ở ngực mình. Người con gái gục đầu lên ngực tôi.
      Anh có biết chúng em sợ nhất điều chi không? Đói. Gùi nặng thế đi ngày này qua ngày kia mà chỉ có 6 lạng gạo. Kiếm được gì ăn nấy, tuổi mười bẩy mà có lon gạo nuốt đánh vèo. Họ bảo rừng nhiều thức ăn lắm chúng em đâu có kiếm được như các eng. Lượm nấm, lượm mộc nhĩ nấu canh ăn mà đi té re quá trời. Những cánh rừng chúng em đi qua rừng cũng đói anh à. Sốt rét thì sẽ khỏi nhưng đói thì dai dẳng đến tận lúc hi sinh. Em sợ… Cô gái ngẩng lên nói rõ gọn và dứt khoát. Anh mần em cái hun đi anh. Tôi im lặng. Và cô hôn tôi. Lần đầu tiên biết nụ hôn con gái là được hôn một nữ đồng chí ở chiến trường đến bây giờ tôi không nhớ mặt. Tôi không nhớ cái hôn ấy thế nào. Chỉ nhớ mùi cánh rừng chỗ nơi các cô trú lại một đêm bên cạnh đại đội tôi. Đêm ấy cuối mùa khô 1972.

      Sáng hôm sau chúng tôi lại đi đào sắn. Bãi khách hôm qua vắng lặng. Chỉ còn vài cành củi khô và cái bếp nguội tanh.
      Vậy là các cô đi sớm lắm và không có nấu nướng gì. Mấy con sóc đang chạy trên bãi cỏ tìm hạt cơm rơi thấy chúng tôi vội leo vụt lên cây. Cả tiểu đội không đứa nào nói câu gì. Chúng nó ngoái nhìn những gốc cây buộc võng của các cô gái đêm qua. Tôi ngửa mặt hoá ra trên đầu võng tôi và B trưởng đã hôn nhau đêm qua có một lùm hoa phong lan rất to tít trên ngọn cây cao không ai trèo lên được.
      Hôm nay rừng như vắng hơn.
      Vạt đồi sắn vẫn như mọi ngày mà cây cối như thưa hơn.
     Tít trên cao ba vệt khói trắng B52 kéo từ tây sang đông mà không hề nghe thấy tiếng máy bay. Thằng Hoan tay ôm cái mảnh gỗ thùng đạn làm bàn thái sắn sang chỗ tôi đang hì hụi đào. Nó bảo này tao còn thuốc rê. Chui vào bụi hút cái đã. Ừ phải, có mỗi điếu thuốc cuốn bé như cái cuộng lá sắn mấy thằng túm vào không đủ mỗi thằng một hơi. Chỗ chúng tôi ngồi là bụi cây dưới một gốc cây dẻ rừng. Hoan nằm ngửa ra đất, nó kêu lên ối gai nhiều quá. Thì ra nó nằm lên đống quả dẻ khô. Hai thằng gom lại một đống rồi châm lửa nướng hạt dẻ . Ngồi cắn hạt dẻ lam nham bụi than nó kể về vụ tối hôm trước với các cô gái Quảng Nam. Nó bảo, hoá ra tụi mình đâu có khổ. Bọn gái gùi thồ ấy còn khốn nạn gấp tỉ lần mình. Hai thằng trầm ngâm như ông cụ. Nghe chuyện bọn nó mình không dám kể chuyện bọn mình đói mày ạ. Thế mà cả tiểu đoàn toàn những thân trai tráng kêu đói kêu khổ kêu váng cả rừng. Hèn thật. Bọn mình là hèn đại nhân.....

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Các bạn dùng những mã code này để cài ảnh, phim, nhạc vào còm (thay vào chữ URL)
Link ==> <a href="URL">TEXT</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]