Từ sáng sớm tôi đã tháp tùng cụ Đằng ở sở chỉ huy chiến dịch, sau hiệu lệnh tấn công, thấy các loại pháo bắn cấp tập. Nhiệm vụ của quân đoàn 3 là đánh chiếm sân bay TSN và BTTM. không biết pháo đặt ở đâu mà nghe gần quá, tiếng H12 gào liên tục, tiếng DKB réo không thấy gắt, pháo các loại nổ liên hồi. Như vậy là E40 đã đến đúng hẹn, vì chiều tối hôm qua còn nghe thấy tư lệnh quát trong điện thoại: mặc các anh, 5giờ sáng mai, phải bắn vào TSN. Dỏng tai nghe biết chưa tìm thấy E40 pháo chiến dịch của quân đoàn. Lúc ấy nghe pháo bắn cấp tập thế, mọi người cũng đỡ lo! Mọi diễn biến của chiến dịch, đều được thể hiên qua nét mặt của các cụ, lúc này các cụ rất phấn chấn. Đến khoảng 9h thì tôi nghe cụ Đằng gọi: chuẩn bị đi cắm cờ dinh Độc Lập. Tôi nghe cũng hơi đột ngột, nhưng biết các mũi tiến công đang phát triển thuận lợi, việc chuẩn bị rất khẩn trương: tôi và anh Vinh đại úy trợ lý địch vận chuẩn bị cờ, anh Kỳ chuẩn bị xe, anh Ngọc y sĩ chuẩn bị túi cứu thương, và có 2 nhà báo của báo QĐND mang máy quay phim đi cùng. Cờ là lá cờ truyền thống của quân đoàn, được anh Vinh buộc vào một cây cao su dài khoảng 2m, được buộc ép sát trong thành xe. Chúng tôi lên xe, tiếng súng vẫn nổ rền, nhìn thấy có 3-4 cái xe con, tôi cũng thấy hơi lo lo vì không thấy các cụ chuẩn bị trước gì, xe chạy một đoạn ra đường lớn, thì thấy đã có 3cái xe tăng T54, 2 xe bọc thép K63 đang chờ sẵn, do cụ Phí Triệu Hàm đang đợi, đoàn xe chạy nhanh vào thành phố. Dọc đường thấy rất nhiều súng AR15, Các bin của lính ngụy vứt lại, nhiều ụ chiến đấu bằng bao cát dựng vội vàng đã bị các xe đi trước ủi đi một phần lấy đường cho xe chạy. Tiếng súng nổ rất gần nhưng không phải của mấy xe đi trước tôi, đến ngã tư Bẩy Hiền mới thấy trận chiến đấu vừa diễn ra ác liệt, xe vẫn tiếp tục chạy, đến đường rẽ hướng sân bay TSN thì thấy trận chiến đấu đang diễn ra ác liệt giữa xe tăng và bộ binh của ta trước mấy ổ đề kháng của địch. Cho đến hôm nay hình ảnh 3 chiếc xe tăng của ta bị bắn cháy, có một xe đạn trong xe bắt đầu nổ, lúc đó có 2 phóng viên người nước ngoài, một người da trắng, một da đen cứ xà vào chiếc xe bị cháy chụp ảnh, lúc đó tôi thoáng nghĩ bọn này cũng liều thật, và nó sẽ tuyên truyền là quân mình thiệt hại nặng đây! Ở bên cạnh đường có mấy chiến sĩ bị thương đang cấp cứu, hình như vừa được đưa ra từ mấy chiếc xe tăng cháy, góc đường phía bên phải, dọc theo hành rào sắt, thấy có ba, bốn chiến sĩ bộ binh đang cúi lom khom, vận động để diệt một hỏa điểm còn đang bắn ra, trông như đánh trận giả (hôm sau mới biết đơn vị đó là E24 F10, vừa bị đánh bom trúng đội hình, thiệt hại rất nặng).
Xe chỉ dừng lại một tí lại tiếp tục chạy về hướng Dinh Độc Lập, trên đường lúc này đã thấy có nhiều lính ngụy, người cởi trần, người mặc mỗi một cái quần sịp, mặt cúi gằm lẫm lũi, có người đi theo hướng chúng tôi, có người đi ngược lại, họ không phải tù binh vì không thấy có quân mình áp giải, thỉnh thoảng lại thấy có một người phụ nữ đi xe máy đón một người lính lên xe chạy về phía nội thành, tôi còn nhớ rõ có tiếng người phụ nữ quát: cởi áo vứt đi, muốn chết à !
Tiếng súng 12ly7 trên xe tăng phía trước vẫn nổ từng chặp, nhưng không thấy có người bị thương vong, có lẽ những ổ đề kháng ở ngã tư Bẩy Hiền và cổng sân bay TSN là những điểm chống trả ác liệt cuối cùng của quân ngụy. Xe vẫn chạy, tôi nghĩ các chiến sĩ trên xe tăng bắn áp chế, uy hiếp thôi. Xe chạy đến một khu đất rộng bên đường, có thảm cỏ, tại đây có rất đông lính ngụy đang ngồi, rất trật tự, có đến hàng
trăm người, cách họ vài mét có một đống súng vứt ngổn ngang, vẫn không thấy quân mình, đoàn xe dừng lại, tôi thấy cụ Hàm bước từ trong xe thiết giáp ra, trông ông thật oai vệ, chúng tôi cũng xuống theo, mọi
người im lặng, những ánh mắt của những người lính ngụy sợ sệt, chờ đợi! Ông nói: bây giờ cho các anh về, không được làm gì hại đến nhân dân nữa. Khi ông vừa nói xong, một cảnh tượng bất ngờ sẩy ra, tất cả đám lính ngụy đứng cả dậy, họ chạy về phía chúng tôi, vừa chạy vừa giang tay ra phía trước, miệng kêu: các anh ơi sống rồi, sống rồi, các anh ơi!... Lúc đó mọi người chúng tôi đều bỏ tay ra khỏi cò súng, gật đầu thông cảm và nói: các anh về với gia đình đi, chúng tôi còn phải đi tiếp. Bây giờ nghĩ lại thấy sao con người VN đặc biệt thế, chắc chẳng đâu có cảnh tượng như vậy cả, trong lúc tiếng súng vẫn còn nổ, máu vẫn còn đổ, mà thấy cảnh tượng ấy ai cũng thấy thân thiện, lúc đó chúng tôi cũng muốn kêu lên như họ, nhưng mục tiêu còn ở phía trước, chúng tôi lại nhanh chóng lên xe.
Thế là đã mất đến gần 20 phút với đám rã bình này, lúc này người trên đường ngày càng đông, nhưng chủ yếu vẫn là binh sĩ ngụy, đã thấy có một vài chiếc xe Jep của các chiến sĩ biệt động thành, trên xe cắm cờ Giải phóng, đa phần là nữ, họ mặc áo bà ba đen, đầu đội mũ tai bèo, tay cầm cạc bin, mắt nhìn chúng tôi, tay chỉ lên các tầng nhà làm hiệu, ý nhắc nhở chúng tôi chú ý trên các tầng cao, đề phòng tàn
quân bắn lén. Mọi người chúng tôi ai cũng sẵn sàng, tay lăm lăm trong cò súng, mắt nhìn lên quan sát. Khi đoàn xe chạy đến ngang một khu nhà bốn tầng, khi mấy chiếc xe thiết giáp vừa chạy qua, bất ngờ có một tên lính ngụy, quần áo rằn ri, mũ nồi đen, giầy da cao cổ, ném một quả lựu đạn về phía chúng tôi, lựu đạn nổ, 3 chiến sĩ đi trước tôi bị thương, tên lính vừa ném lựu đạn lại chạy ra ngoài đường theo chiều chúng tôi
đang tiến, ngay đằng sau mấy chiếc xe tăng, nhanh như cắt một chiến sĩ vệ binh nhẩy xuống đường, anh quỳ xuống điểm xạ, tên lính ngã vật xuống đường, nó chưa chạy được chục mét, tôi thấy một người phụ nữ chạy ra ôm lấy tên lính khóc vật vã. Lúc ấy tôi thấy thương hại cho chị ta, sao tên lính lại ngu thế, chạy đâu không chạy lại chạy ra trước hàng quân đang hành tiến.
(còn tiếp)
(Dinh Độc Lập 30/4 tiếp)
Trả lờiXóa...Xe vẫn chạy tiếp ,thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng tiểu niên nổ ,có loạt sẹt ngay đầu xe tôi làm cho lái xe giật mình ,xe chồm lên đâm vào xe phía trước ,mọi người dúi đầu va cả vào thành ghế ,tôi nhìn sang cụ Đằng ,thấy nẹt mặt cụ vẫn bình thản ,nhưng cụ lại mắng “mới có thế mà đã sợ rồi “,tôi nhìn sang thấy anh Kỳ cười ngượng ,tôi nói chữa :sợ thì không sợ nhưng giật mình .xe chạy đến một ngã ba có nối rẽ vào một ngôi nhà hai tầng ,có cái cầu thang ngoài trời thẳng từ ngoài đường vào thì lại một tình huống nữa sẩy ra ,khi mấy chiếc xe tăng vừa qua ,mấy chiếc xe con vừa chớm tới ngã ba thì một loạt đạn tiểu liên nổ ,mấy chiếc xe con phải dừng lại ,lại một loạt đạn nữa nổ , đạn bắn ra từ phía ngôi nhà hai tầng ,nhưng không biết bắn ra từ chỗ nào ? tất cả chúng tôi trên mấy chiếc xe con đều nhẩy xuống lấp sau mấy cây to bên đường quan sát ,vẫn không phát hiện súng bắn ra từ đâu ?lúc đó có một đồng chí cán bộ ,người cao to mặc một bộ quần áo Gamadin mới , đầu đội mũ cứng bảo tôi và một chiến sĩ nữa lên chiếm lĩnh ngôi nhà hai tầng ,tôi sách súng vận động sang bên kia đường ,vừa đến cái trụ xây của hàng rào thì lại một loạt đạn tiểu niên nữa nổ ,vữa bắn cả vào lưng tôi ,cùng lúc đó có một chiếc xe tăng quay lại ,lừng lững tiến vào phía cổng ,khẩu 12.7 trên xe tăng bắn áp chế vào ngôi nhà ,lúc đó tôi cũng vận động vào sát tường nhà ,mặc dù không nhìn rõ mục tiêu tôi cũng bắn đại vào trong nhà một loạt ,không thấy tiếng súng tiểu niên bắn ra ,chúng tôi ngó vào trong nhà thấy vắng tanh không một bóng người .Tất cả lại lên xe chạy tiếp ,lúc này cụ Hàm bảo cụ Đằng vào trong xe thiết giáp ngồi cho đỡ nguy hiểm ,xe lại lao đi .Lúc đó tôi hỏi người bên cạnh : đây là đâu nhỉ ?
mấy người bảo :hình như đài phát thanh ,vì thấy có mấy cái loa chụp ở sân rất to !
Tôi hỏi :nhưng sao không thấy ai ?
Chắc đanh nhau họ bỏ về cả rồi !
Nói thì nói vậy nhưng trong chúng tôi cũng không ai biết gì hơn .
Xe chạy một tí nữa thì cả đoàn dừng lại ,có tiếng người nói :
_Dinh Độc Lập đây rồi !
Mọi người nhẩy xuống xe ,ai cũng rất hồi hộp ,lúc đó xe chúng tôi đứng trên đường cắt ngang trước cửa Dinh ,về phía bên tay trái ,cách cổng chính khoảng 20m ,bây giờ là đường Nam Kỳ khởi nghĩa , đằng trước đoàn xe tôi về phía đường Lê Duẩn có 2-3 xe tăng đang đứng nòng pháo hướng vào trong Dinh ,ngay cổng Dinh đã có mấy chiếc xe tăng của đơn vị đến trước đứng thành hàng ngang bịt kín cổng vào Dinh !,nhìn vào trong sân Dinh cũng thấy có mấy cái xe tăng nữa ,cờ đã cắm trên nóc Dinh , ở trên bậc thềm Dinh đã thấy có vài chiến sĩ đứng .Tôi nhìn về phía cụ Hàm và nghe thấy cụ nói với cụ Đằng :Họ cắm mất rồi !
mọi người nhìn nhau tiếc và hơi hẫng ,trong khoảng khắc đó tôi thấy nét mặt mọi người còn rất căng thẳng ,lúc đó trong tôi như cảm thấy còn cái gì nữa chứ chưa thể đã là cuối cùng được ! như vấy là chúng tôi đã đến chậm (sau này mới biết mũi quân đoàn 3 đến Dinh chậm chừng 20 phút ) .
Lúc đó tôi nhìn sang xung quanh thấy mọi người reo hò ,phất cờ ,có nhiều tiếng kêu :
-Sống rồi ,sống rồi ,giải phóng rồi !
(còn tiếp)
Bùi Tiến quả là hạnh phúc vì được tham gia chiến dịch HCM lịch sử,lại còn được đánh trân cuối 30-4 và vào dinh Độc lập nữa chứ.
Trả lờiXóaNhân chứng lịch sử ơi kể nữa về ngày đó không ngại tổn thất không ngại mặt trái nhé.cảm ơn nhiều vì tôi cũng viết theo phương châm ấy.
Cảm ơn bạn Thọ đã động viên !mình cũng nhớ lại một kỷ niệm để hưởng ứng kêu gọi của BBT,nhưng hình như ít người quan tâm viết quá !mình đề nghị mỗi ccb cố viết một bài trong dịp này ,để kỷ niệm 40 năm ngày nhập ngũ !
Trả lờiXóaChào Bùi Tiến nhé
Trả lờiXóaCảm ơn Bạn đã chia sẻ cho "cả nhà" những hình ảnh chân thật, đầy hiểm nguy nhưng cũng rất hào hứng của những người lính trong những ngày cuối chiến dịch lịch sử đó.
Tôi thích nhất câu :"Sống rồi ,sống rồi ,giải phóng rồi !".
Chúng tôi ở khu 5 chỉ được biết giải phóng qua radio, và cũng kêu lên như vậy, riêng tôi còn nghĩ thêm : Thế là sắp được về với Mẹ .
Mong đọc tiếp những "sáng tác" mới của Bạn. Trân trọng
Cảm ơn bạn TrácDũng đã quan tâm !mình đang chờ bài của bạn hưởng ứng lời BBT ,đừng để trang "ccb sinh viên" này trầm quá !
Trả lờiXóa