Hồ Nam - K6IBC11R - Đ1040
Tôi chỉ có duy nhất tên gọi Hồ Nam. Tôi học lớp K6I, tháng 5-72 nhập ngũ ở D69-F304B. Ngày 17-8-72 vào Nam chiến đấu thuộc đoàn 1040. Tôi có cuốn nhật ký về thời gian ở Nam nhưng đã bị mục nát mất nên nay chỉ nhớ gì viết nấy. Giờ các kỷ niệm xưa cứ ùa về lộn xộn. Tôi cố chắt lọc vài kỷ niêm không thể nào quên về đời quân ngũ của mình, có gì chưa đúng hay sai sót mong các đồng đội bỏ qua nhé.
Tôi có 3 lần suýt chết trong thời gian tham gia làn đường ở Trà mi(quảng Nam )và Trà Bồng (Quảng ngãi).
- Thời gian làm đường ở nóc Ông Đồi, tôi đi lấy sắn cùng Thắng K7,khi ở trên nương sắn thì tôi lên cơn sốt rét ngã lăn ra.Thắng phải hì hục kéo tôi hàng giờ để vào một nhà dân gần đó gởi lại rồi về báo đơn vị.Nhà dân lúc đó chỉ có chị chủ nhà và cậu con trai,người chồng đi rẫy từ sớm.Tôi nằm mê man không biết gì,mãi tối anh chồng về nấu cho nồi cháo với thịt hun khói rồi gọi tôi dậy ăn.Tuy hoa mắt và đói nheng tôi cố mà không gượg dậy nổi.anh chồng phải bón từng thìa vào miêng cho tôi nhưng cũng chỉ được vài thìa thì tôi lại vật xuông mê man.Nửa đêm tôi đỡ sôt tỉnh lại thấy chị vợ vẫn ngồi cạnh tôi chăm chú theo dõi.Chị reo khẽ "Bộ đội tỉnh rồi",chỉ mấy thìa nước của chị bón mà tôi thấy dễ chịu hẳn,mệt quá tôi lại ngủ mê đi.
Hôm sau tôi dỡ hơn nhiều,nhưng cháo thịt cũng khó nuốt quá vì miệng đắng ngắt.chị nói gì với chồng tôi không hiểu,chỉ thấy anh ta ra khỏi nhà một lúc rồi quay lại hì hục nấu nướng trên bếp.Tôi ngưởi mùi cháo thơm mà thấy thèm ăn ,vậy khi chị múc cháo lại bón cho tôi thì không dám húp .Trong bát cháo có một con nhái bén bám chặt vào miếng măng tươi thao láo mắt,ghê quá cả đời nghe chuyện nhái ôm măng nay thấy rõ trước mắt mình đây.tôi chỉ dám xúc xung quanh mà ăn nửa bát cháo rồi bỏ lại ,chị vợ giục "Bộ đội ăn cố đi,nhái tươi tốt lắm ,quý lẵm chồng tao mới bắt về để bồi dưỡng cho BBộ đội đấy ".Không biết nhờ bát cháo ấy với sự chăm sóc của chi chủ nhà mà tôi dứt sốt,tỉnh táo hẳn nhưng sức thì còn yếu lắm.Tôi hỏi chuyện chị mới biết chị người Kinh quê ở Huế theo chồng dân tộc lên đây từ lâu rồi và trỏ thành người dân tộc thật sự,bởi chi chẳng mặc áo ,yếm gì bộ ngực suốt ngày tồng ngồng vậy.
Ba hôm sau ,Quản lý đại đội và Thắng quay lại bản đón tôi về đơn vị.Bà con trong bản đến hơn chục người,tưởng họ đến tiễn tôi nên tôi càng cảm động.Quản lý đứng lên cảm ơn dân bản đã cứu chữa cho bộ đội,nay đơn vị xin cảm ơn và đón bộ đội về.Bà con hoan hô và tranh nhau nói về công lao chăm sóc bộ đội nam thoát chết,liền đó tôi thấy quản lý mời từng người lên phát cho một nhúm mì chính ,mấy viên B1 và Poly vitamin vàng vàng.ai cũng phấn khởi lắm,có người bảo tao còn vợ đi suôí và thằng con trông nhà nữa ,thế là anh quản lý phải chia thêm 2 xuất nữa cho ông ta.Cả bản có chưa đến chục nóc nhà mà tính ra gần trăm xuất ,nhưng Quản lý vẫn cười tươi.Sau này anh ta bảo có nữa thì cũng chưa hết 2 gói B12 và Poly đâu.
Vậy mà phải hôm sau nữa tôi mới được về đơn vị già làng Trưởng bàn nói mai là ngày xuống hạt vụ mùa của Bản nên không ai được ra hay vào Bẩn đâu
Đấy là lần thứ nhất thần chết sờ chân tôi ,nhờ có Dân Bản nên Lão đã phải để tôi lại cho Dân và đơn vị đấy.
Chào Hồ Nam yêu quý
Trả lờiXóaMáy tính của mình bị hỏng( chỉ xem được , chứ ko viết được), mấy hôm nay thấy bài của Nam, chưa Còm được nên sốt hết cả ruột.
Nam thân mến, quả tình đên hôm nay Nam kể, mình mới rõ là cái năm 1973, năm đầu tiên ở rừng, lính 1040 chúng mình bị sốt rét hành hạ hổ sở thế nào...Mình nhớ Nam ở trung đội 1, mình ở trung đội 2- chỗ anh Trịnh Tiến B trưởng, tuy cùng đại đội , nhưng lao động từ sáng tới tối đêm, rồi các loại sinh hoạt nên ko biết đến những "sự cố" với Nam và nhiều người khác nữa đã phải vượt qua. Mình cũng bị sốt gần như cả tháng 7/1973...
Dẫu vậy, mình với Nam cũng có khá nhiều kỷ niệm..Mình cũng định dần dà, cánh chúng mình cùng ở với nhau,cùng có chung nhiều kỷ niệm, bây giờ, thằng ĐVD lập ra cái này, chúng mình nhớ lại tý chút, viết lại cho vui...
Rất may, sốt rét nặng đến vậy mà ko thắng nổi Hồ Nam và nhiều bạn khác nữa.
Nam viết khá hay, chân thực, xúc tích và trên hết vẫn nhớ đến tấm lòng của bà con dân tộc Cor, Taôi...nhất là địa danh Nóc ông Đồi.
Cảm ơn Nam. Nam làm mình lại muốn viết về sốt rét rồi đấy, chắc là có bữa sẩm tối hai thằng mình ngồi chén hết chậu sắn luộc, ăn hết cùng những câu chuyện linh tinh để rôi kết luận: nói chuyện để ăn được nhiều sắn(dạo đó bếp ăn đại đội đang thừa) - để có sức mà chờ NGÀY VỀ VỚI MẸ.Nam có nhớ bữa ăn tối đó ko?
Chào nhé.Trân trọng