Hoàng Sơn Lâm, đồng đội 1040
Tôi viết mấy dòng sau chuyến đi Phước Sơn tháng 3 /
2009. Một chuyến về thăm địa danh mình đã để lại cả một thời thanh
niên, những năm tháng tuổi xuân của một đời người. Ấn tượng của tôi là
rừng đã bị tàn phá khủng khiếp. Ôi những cánh rừng thân yêu! Tôi nghĩ
đến sự vô ơn, độc ác và tàn bạo vô cảm của những ai phá rừng, không, phải gọi là hủy diệt rừng!
Trạm trưởng kiểm lâm Phước Sơn Phạm Hồng Thái, chỉ tay về những ngọn đồi bị phá trọc - Ảnh: Y.T. |
LỜI CỦA NÚI
Nếu mai giặc cướp tràn vào
Còn đâu rừng rú hầm hào trú quân.
Miên man, cao thấp, lớp tầng
Đã thành than củi, giường cong, ghế ngồi...
Rừng xanh tươi mát bao đời
Giờ trơ trọi một vùng đồi chói chang.
Đâu rồi cành vượn hú vang,
Chim reo tán lá, suối đàn ngân nga.
Rừng ơi! Rau sắn nuôi ta
Đói cơm nhạt muối, bài ca hào hùng!
Hỡi rừng sống chết thủy chung
Ơn rừng mà lại phụ rừng... Người ơi ???
Quảng Nam 3/2009
cám ơn anh Hoàng Sơn Lâm góp bài viết. Chúng tôi rất nhớ anh và chuyện Sông Tang đấy anh Lâm. Chúc anh khỏe nhé.
Trả lờiXóaBạn ơi, chẳng riêng Phước sơn đâu...không có thể trách người dân được,trách người quản lí rừng,và trên nữa là bộ máy quản lí xã hội cồng kềnh và cực kì kém hiệu quả,
Trả lờiXóa