Tản văn
1- Đông
chí, theo âm lịch là một trong 24 tiết khí trong năm, nó rơi vào giữa mùa đông.
Năm nào cũng vậy,
những ngày này bầu trời u ám , những hạt mưa bay lất phất trong khí lạnh buốt giá ,
như ngàn mũi kim châm sắc lạnh vào thịt da, làm cho ai nấy đều xuýt xoa, cóng rét.
Cái thời tiết
đáng ghét này cùng những nỗi dấm dứt, nhức mỏi
trong cơ thể do bởi những chấn thương của thời chiến tranh xa xưa, đã
làm tôi vốn lẩm cẩm lại càng thêm lẩm cẩm…
Nhớ đọc ở đâu
đó, người ta bảo Đông chí cũng là ngày tết của thế giới bên kia- cõi âm, mở cửa
để tất cả thần dân
của mình được tự do dong chơi bất kể nơi đâu.
Với tôi, những
thần dân đó là các cụ kỵ tổ tiên,
là cha tôi, anh tôi… và có cả rất nhiều người bạn ở tuổi thiếu thời, ở tháng năm sinh viên cơ điện và
nhất là ở những năm tháng thật nhiều gian nan lính tráng ..Họ đã giã từ
tôi, đã bỏ tôi ra đi, mà có người chưa để lại một lời từ biệt…
Chiều đông- ảnh tư liệu, minh họa |
2- Chuyện xảy ra cách nay đã 40
năm .
Đó là một địa
điểm lưu trú của những người lính chúng tôi dọc đường hành quân.
Chúng tôi đã
đi suốt đêm từ Kỳ anh tới Đức thọ Hà
tĩnh. Lúc đến trạm mới , cũng vào quãng 3 giờ sáng.. Cái đói rét, cái mêt mỏi của
cả một chặng đường xa làm cả tiểu đội chúng tôi sau khi được phân công về nghỉ
nhờ một gia đình nông dân , đã ngã lăn ra tấm phản giữa nhà của gia chủ, nêm vào nhau, chả cần bỏ giày dép, ngủ như chết.
Chắc lúc đó cũng sang buổi ban trưa. Có tiếng
lao xao của trung đội trưởng sang các nhà đánh thức lính dậy. Ai đó đập nhẹ vào
mông tôi, nói nhẹ :
- Này dậy đi, dậy xem kìa..
Tôi hé mắt ,
ngái ngủ nhìn lên, thì thấy anh Đặng văn Cẩn ( K3 máy, dân phố Mai Hắc Đế Hà nội) nhìn trân trân lên xà nhà. Theo hướng nhìn của
anh, tôi nhận thấy dòng chữ viết bằng phấn trắng viết bảng dạy học K6 Ma
BC11R .
Tôi như bị điện
giật, đang nằm vội bật dậy, choáng váng ngồi chết chân giữa phản.
Dòng chữ ngắn
ngủi này chỉ những anh em SV trường mình biết với nhau mà thôi. Nó nằm lẫn giữa
bao dòng chữ khác, những dòng chữ ghi lại địa danh các vùng miền phía bắc đất
nước, nào Hà tây, Hải hưng, Vĩnh phú.. thậm chí có cả những tên làng xã, huyện..
mà cái thằng tôi mới lớn lên chưa được nghe bao giờ.
Tôi lật đật chạy
sang nhà kế bên,gọi tìm thằng Nguyễn Tất Nhân cùng K6A với tôi, kéo nó sang để
cùng tận mắt ngắm nhìn dòng chữ đó.
Hai thằng tôi
cùng lặng người, như bất chợt gặp được người quen giữa thâm sơn cùng cốc , rồi
ngửa cổ chăm chú và cùng nghĩ tới , cùng suy luận, dò đoán ai là người đã để lại
dòng chữ này.
Họ chắc chắn
là người cùng lớp mình.
Họ chắc chắn
đi lính trước mình, đợt nào nhỉ,?
Những người
cùng lớp đi những trước ,chỉ có 2 lần là
tháng 8/71 và tháng 12/71. Lần lươt cả hai thằng tôi nhắc tới . Đó là Đặng văn Khanh, dân Hà nội, là Ngô Kim Tính ( Lào cai), Lã
Pính San, Mã Trung Chích ( Lạng sơn), Nguyễn
Văn Doanh (Tuyên quang)…
Không nhớ được nữa,
chúng tôi tự trách mình sao chóng quên
đãng.
3- “ Chỉ một lần thôi
mà mang nỗi nhớ mênh mông “
Máy quay đĩa nhà ông CCB hàng xóm đang để cô
ca sỹ Cẩm Vân hát hết cỡ, bài hát
Bài ca không quên của Nhạc sỹ
Phạm Minh Tuấn. Câu hát như bóp chặt lấy
hai thái dương tôi. Đúng rồi chỉ một lần
thôi …Dường như tôi vẫn đang sống cùng cùng bạn bè đồng đội như ngày nào vậỵ
Ở trong rừng, những lúc có dịp, mấy
thằng K6 lại tận dụng triệt để cơ hội gần
nhau.Thi thoảng có thêm vài củ sắn nướng, khi thì dăm lát sáp non ong rừng mùa
mật đẫm hương hoa và vị ngọt, vừa hạ trên cây
xuống…
Những lúc đó ký ức về dòng
chữ K6 thi thoảng lại được nhắc tới.
Rồi chúng tôi kể cho nhau
nghe về truyện Người thầy đầu tiên
trong tập truyện ngắn Cây phong non trùm khăn đỏ của nhà văn xô viết
AimaTop, kể về cô bé Altynai được người thanh niên Duysen dạy học. Anh cho cô bé biết chữ, khi hết vốn ít ỏi của mình, anh đã dũng cảm nói
với em về khả năng mình chỉ có vậy… Nhưng , anh cũng không hiểu được hết là ,
chỉ bấy nhiêu thôi, anh đã truyền cho cô bé khát khao vươn lên, vượt qua những
mặc cảm, định kiến , tập tục xã hội đương thời, cô bé đã trốn nhà ra đi, ra khỏi
lũy tre xanh tìm chân trời mới , tự quyết
định cho riêng mình số phận của mình, sau này cô bé trở thành viện sỹ hàn lâm
khoa học…
Rồi chúng tôi còn kể cho
nhau nghe những câu chuyện mà hình như cả bọn đều biết. Đó là anh Lý Tự Trọng,
trước ngày ra pháp trường, còn tranh thủ đọc truyện Kiều . Khi những người gác ngục hỏi thì anh trả lời, đọc để
học làm người tử tế, và nếu chết cũng phải là ma tử tế.
Nhiều năm sau nữa, tôi được
theo cha mình tới thăm 1 cụ già, mà theo cha tôi nói, vào những năm đầu của thế
kỷ trước, cụ già đó đã xa rời Hà nội, ra Móng cái dạy Pháp văn cho những lứa trẻ
con , trong đó có cha tôi. Cha tôi luôn đi phía trước chúng tôi vài bước, ông
còn ngoái lại đọc và giảng giải cho
chúng tôi nghe câu phương ngữ :” Mồng một
tết cha , mồng hai tết vợ, mồng ba tết
thầy”
4- Sau chiến tranh chúng
tôi, những thằng đi lính tháng 5/1972 đều đã trở về. Trong không khí ngất ngây của ngày chiến thắng,
chúng tôi cũng không hề quên dòng chữ K6MaBC11r trên cái xà gồ lem luốc ở nơi
xa xôi ấy. Chúng tôi muốn hỏi ai, ai là người đã lưu viết dòng chữ đó. Cái người đi những đợt đó trở về thì chưa bao giờ hành quân qua đó. Còn những
người hành quân qua đó thì vẫn chưa về…
Trời ạ, Chiến tranh thì khốc
liệt như thế. Chúng tôi là những kẻ đi sau, đến với cuộc chiến không được nhiều,
thậm chí có nhiều phần may mắn. Dẫu vậy , chúng tôi cũng thống hiểu được sự hy
sinh rất nhiều, rất tang thương…
Chưa về có thể bạn đã nằm lại
đâu đó trên mảnh đất của Tổ quốc yêu thương , vĩnh viễn dâng hiến thân mình cho
sự nghiệp thống nhất đất nước.
Chưa về cũng có thể bạn bị
thương, không còn đủ khả năng quay lại trường cũ. Phần đời còn lại mãi gắn bó với
trại thương binh, nên bạn không thể xuất
hiện ,
Chưa về, có thể bạn là một
chiến binh rất quả cảm, đầy mưu trí. Quân đội lại tiếp tục cần bạn phục vụ lâu
dài và bí mật nữa chăng?
Và dẫu không muốn cũng phải
nói ra , có thể ở nơi chiến địa, lý tưởng bạn đã thay đổi? Nếu vậy bạn cũng
không thể về được! con người còn bị ràng buộc nhiều thứ lắm chứ.
5- Chỉ còn vài giờ nữa là sang ngày đông chí. Nhớ ngày
nhỏ người lớn nói, vào những đêm mưa dầm gió bấc, gió lạnh ù ù thổi, nhất là tiết
đông chí, ma hay về.
Ngoài kia trời lạnh lắm, bầu
trời xám xịt, lất phất dăm ba hạt mưa, cả một không gian đặc quánh màu sữa,
sũng nước, cảm giác đụng nhẹ là nước sát vào thịt vào da.
Đêm nay , từ giờ hợi trở đi
, tôi sẽ lên sân thượng, rót rượu, đốt nến , ngồi chờ …
Tôi những tin rằng tôi đã có
một cơ hội tốt để toại nguyện mong muốn cuả mình.
Ơi những linh hồn bạn tôi,
tôi muốn nói với Bạn là:
- Khi nhà văn Aimatop viết Người thầy đầu tiên, chính ông, chứ
không phải cô viện sỹ Altynai kia, đã bước vào thế giới của những cái đẹp, bởi
ông đã thức tỉnh nhiều thế hệ thanh niên ham muốn làm đẹp.
- Khi đọc truyện anh Lý Tự
Trọng đọc truyện Kiều trong ngục tử
tù. Thì không ai khác , chính người viết lại câu truyện đó luôn nhận ở tôi sự tôn thờ . Bởi lẽ ông đã thừa
hưởng và tiếp thu thật nhuyễn tinh thần nhân văn của thế kỷ ánh sáng, đó là
Victohuygo, là Banzac , là Flobe…Đó cũng là cái đẹp, cái đẹp của sự dấn thân ,
cháy hết mình cho 1 lý tưởng.
-Còn Bạn, bằng hình ảnh bạn
vươn người đứng trên cái phản, rồi rướn
lên cao, cao nữa để viết lên dòng chữ
K6MaBC11R ở nơi hoang dã ấy. Khi đó Bạn đã hóa thân mình vào một thế giới khác,
tôi nghĩ bạn đã trở thành người thầy của tôi. Mấy chục năm nay nhờ dòng chữ
đó bạn đã luôn giúp tôi trở về thời trẻ
trai tươi đẹp , những năm 70 của thế kỷ trước..
A di đà phật, rượu đã rót rồi,
cầu mong hãy về cùng tôi, bạn ơi.
Đông
chí 2012
Trác Dũng
Trích ,San không đi B,D54 không đi lối đó không biết D51 có đi lối đó không?Vậy chỉ hỏi Doanh,Hán Thắng hay Dũng dòi xem.Nhưng Trác có nhớ ngược không bởi đi qua Đức Thọ mới vào đến Kỳ Anh chứ.Tuy nhiên cảm xúc của người lính Cơ Điện mới là quan trọng.giờ đây mấy ai biết và hiểu K...BC11R là gì không.
Trả lờiXóaThọ ơi, mình mang tâm trạng như tình cảm đã viết ra đã 40 năm , và có 2 năm nói với ĐVD là muốn viết, đến bây giờ mới thực hiện được! Hình như cũng nhờ những chuyến đi của Thọ về với các Đồng đội, thêm động lực cho mình vượt qua nỗi ngại ngùng. Viết ra được thấy nhẹ mình hơn, âu cũng trả nợ được rồi.
XóaK... nào cũng ko quan trọng nữa đâu, Thọ ạ. Miễn là chúng mình đem được nhiều chân dung bạn bè Lính SV trong những ngày vất vả đó. Mình có tham vọng viết được thật nhiều gương mặt bạn lính 1040, hôm qua và hôm nay... Hy vong đủ sức khỏe, dày cảm xúc . Cảm ơn Thọ
Có những sự kiện tưởng rằng rât lớn lai nhạt nhòa -có khi chỉ là một chấm sáng trong vô vàn sự kiện lại theo ta cả đời -K6mabc11R là một chấm sáng như vậy...Ban thật là con người nghĩa tình.
Trả lờiXóaCảm ơn Bạn đã dành thời gian cho Tôi.
XóaThật lòng thấy đỏ mặt vì bạn quá khen. Bạn động viên mình để ham viết thêm , tôi cố gắng nhé.
Bạn ơi, thành thực mà nói, mình luôn nghĩ, sao mình may mắn đi lính cả tiểu đoàn SV , từ lúc đi đến lúc về cứ được ở với nhau... Vậy nên bây giờ đi đâu gặp 1040 với nhau là rất nhiều chuyện để nói, mà những câu chuyện lại đậm chất suy tư , rất SV, rất có học, để rồi thấy rất dễ viết lại thành những bài viết dễ đọc, vì chúng mình kể chuyện chúng mình chăng?
Ở Sư phạm mình cũng có một vài kỷ niệm khá lý thú, không chỉ ngày xưa, mà đang thì " hiện tại" . Mong ĐVD nó duy trì lâu lâu trang blog này chúng mình chia sẻ nhé. Thân ái ( à , bạn là ai thế, xưng danh đi , để nếu về Hà nôi, mình ngồi đàm đạo nhé)
Hay lắm cứ thế Tr Dũng nhé, nhớ gì viết nấy,có gì viết thế dù đơn sơ,mộc mạc vẫn hơn là không viết được gì.Nhưng đúng là chúng ta người Lính còn sống trở về nợ Bạn,Đồng đội và Đời nhiều lắm.
Trả lờiXóaTrong một ngày nghỉ hành quân tại Cự Nẫm, tôi cũng ngước mắt lên mái nhà gỗ lợp ngói của bạn Huê K7 (mà mãi sau này tôi kể lại với Tế thì mới biết đó chính là nhà bạn đời của Tế tương lai). Trên đó là một sấp thư tình cực hay, tôi còn mang theo vào Trường Sơn, vậy mà bây giờ không sao nhớ được...
Trả lờiXóaĐVD bịa không hợp lý rồi. Đã hơn 40 năm rồi, Thư tình mấy ai còn giữ được, vì có quá nhiều lý do để nó bị thất lạc...
XóaNgay như mình, mấy năm vào B , thư từ chỉ bị nát hoặc ố nước . Ấy thế mà , năm 1978, mình về hè, gửi bạn bè . Hết hè về lại chúng nó bỏ ra làm " củi" nấu mỳ, thế mới đau chứ.
Nhưng , những tình cảm, nét chữ tròn trịa, úp mở.. vẫn còn đọng mãi với thời gian đấy ĐVD ơi. Chỉ có điều, viết ra sợ bị hỏi " Bằng chứng đâu?"... Khó quá, khó quá hè hè
Tớ là người không biết bịa đâu. Bạn gọi cho Tế thì tiện thể bảo Huê cầm máy hỏi xem có đúng sự thật không nhé! Tất nhiên là nó mất rồi. Chỉ có điều bây giờ muốn nhớ lại mà không nhớ nổi đó thôi! Tớ chỉ nhớ địa lý và sự kiện hoặc toán học còn khá chứ thơ văn kém lắm!
Xóa