CHUYỆN VỀ BẾN VƯỢT TÍCH TƯỜNG 1972
Sau chiến dịch bảo vệ Thành cổ Quảng trị ( 16/9/72), E95/325 rút ra Cam lộ củng cố - bổ xung quân. Đầu tháng 10/1972 , trung đoàn trở lại phòng thủ bờ Bắc Thạch hãn từ An đôn đến Phương thúy đối diện bên sông F312 chốt giữ Tích tường - Như lệ - Đá đứng lên đến động Ông Đô .
Hỏa lực của đối phương được yểm trợ của Mỹ chiếm ưu thế trên toàn bộ mặt trận Quảng trị. Pháo bắn ngày đêm, B52 rải thảm cường độ cao. Ngày máy bay OV10 trinh sát theo dõi , đêm pháo sáng rọi trắng sông từ lúc chập tối cho đến sáng. Trận chiến tại Tích tường - Như lệ ác liệt không kém thành cổ Quảng trị .
Đối diện Tích tường - Như lệ, những đoạn địa hình là bãi lở dốc đứng khó vận động đều gài mìn chống đột kích. Còn lại bộ binh e95 lập căn cứ, xây dựng tuyến phòng thủ bên bờ Bắc, chốt bộ binh chạy dọc sông THẠCH HÃN . Đầu tháng 11/72 bắt đầu triển khai chiến đấu “ chốt” bên bờ Nam, nhu cầu hỗ trợ vận chuyển qua sông của đơn vị hỏa lực, thông tin, trinh sát, vận tải cần lập bến vượt tại Tích tường.
Khoảng trung tuần tháng 11/72, Tiểu đội tôi ( A6/C17/E95 ) nhận lệnh phối thuộc với bộ binh , lập bến vượt phục vụ K5/E95 triển khai chiến đâu tại TÍCH TỪỜNG – bờ Nam sông Thạch hãn. Tình hình bố phòng tại lúc đó như sau :
Tại Bãi bồi Tích tường – là nơi giao chiến ác liệt của cả hai phía. Các “ chốt” nằm lẫn ở khu rừng Mít và trên ruộng tại bãi bồi. Tuyến chiến đấu của K5/ E 95 từ phía cuối bãi bồi xuôi dòng về thị xã Quảng trị , từ bãi bồi ngược lên Như lệ là tuyến phòng thủ của F312 .
Bến vượt của C17/ 95 tại Tích tường hỗ trợ chiến đấu cho bộ binh E95 bên bờ Nam Thạch hãn. Lính công binh C17 chúng tôi đã không vào khu bãi bồi này cho đến trước sự kiện xảy ra tại Tích tường.
Vào một buổi chiều, trong lúc chúng tôi chuẩn bị vượt sông thì phát hiện có người bơi từ bờ Nam sang chốt của K5. Lính chốt đã bắt giữ “ lính lạ “ khi vừa chạm bờ. Anh ta khai là thuộc đơn vị bạn - chốt tại bãi Mít – đại đội hiện chỉ còn 4 người đã không được tiếp tế mấy ngày nay. Đơn vị cử “ lính” qua sông xin tiếp tế lương thực.
Chúng tôi đã cấp lương thực và chở người “ lính lạ “ sang sông ngay chập tối đó – Đến nửa đêm , có một lính đến báo tin cho chúng tôi tại bến vượt phía bờ Nam: lính bơi qua sông lúc chiều để dò tìm đường tránh khu vực cài mìn bên bờ Bắc. Sau khi biết đường, anh ta đã cùng 2 người của đại đội đã bỏ trốn trong đêm – lính báo tin là người duy nhất của chốt , hiện chốt “ bãi mít “ đang bỏ trống. ( Lính cũng có lúc sợ mà bỏ chốt đấy ??)
Đêm đó, K5 / 95 đã điều quân sang chốt “ Bãi Mít”, E95 chính thức tham chiến trên toàn tuyến và giữ chốt tại Tích tường và “ chốt” tại đây cho đến khi hiệu định ngừng bắn 1/1973 có hiệu lực. ( Xem truyện : Người lính ở chốt bãi Mít Tích tường ).
Liên quan đến lập bến vượt Tích tường còn chuyện về kết nạp Đảng của tôi:
Tiểu đội chúng tôi đang cùng bộ binh K6 ở gần Tích tường . Buổi chiều, tôi được gọi lên sở chỉ huy tiểu đoàn để nhận lệnh trực tiếp . C trưởng gọi qua điện thoại lệnh tôi đưa toàn tiểu đội về cứ nhận nhiệm vụ mới ( không nói là nhiệm vụ gì ) - Về cứ sẽ biết. Đại đội C17 đang ở Khe CÓC - Quãng đường đi từ Tích tường về cứ phải hành quân hết đêm mới tới. Linh tính là tiểu đội mình sẽ phải nhận nhiệm vụ quanh đây nên Tôi phân vân. Phải hỏi được thông tin, tôi nghĩ vậy ? Thấy liên lạc tiểu đoàn đang ngồi trong hầm - tôi ngoắc tay kéo ra ngoài và hỏi " Em nghe thấy điện thoại trao đổi bọn anh nhận nhiệm vụ ở đâu ? “ - Cậu liên lạc nói nhỏ " Bọn anh xuống lập bến vượt Tích tường "
Nghe xong tôi " choáng " luôn . Tiểu đội đang ở TíchTường mà phải đi về CỨ rồi lại hành quân ngược trở lại TT. Nghĩ mà ức đến tận cổ, tôi lẳng lặng ra ngoài về, vừa thương lính , vừa lo an toàn . Làm thế nào đây ? rồi phải đảm bảo an toàn cho " lính " nếu đi đêm - B52 đánh đêm hay rải trên đường này lắm.
Họp cả tiểu đội lại tôi nói " Có lệnh chúng ta phải về cứ gấp để nhận nhiệm vụ mới " xét thấy nếu đi đêm không đảm bảo an toàn, tôi yêu cầu Tiểu Đội chuẩn bị, sớm mai hành quân về cứ ”
Chúng tôi hành quân lúc mờ sáng. Giữa trưa, đến một khu vực có hầm - đây là chỗ nghỉ trên dọc đường hành quân của các đơn vị. Tôi cho lính dừng và nấu ăn trưa.
Chừng mươi phút tôi thấy lính của mình chỉ chỏ. Nhìn ra thấy Đại đội trưởng cùng liên lạc đang đi vào chỗ chúng tôi đang nghỉ. Chỗ này là được nửa đường nên khi đến đây hầu hết phải nghỉ lại.
Tôi đi xuống đón ĐĐT và báo liên lạc tới chỗ tôi nghỉ ,để ăn cơm cùng.
ĐĐT lôi tôi vào một hầm trống gần đó rồi hỏi;
- Sao đêm qua đ/c không cho tiểu đội về cứ ngay ?
- Báo cáo ĐĐT, theo qui luật B52 đánh đêm đảm bảo an toàn cho tiểu đội không thể hành quân đêm. Biết lệnh gấp nên đã hành quân sáng sớm nay.
Nghe cũng có lý nên không bị " quạt " nữa - nhưng Đtrưởng nhấn mạnh : " Nếu Cậu đưa tiểu đội về cứ đêm qua thì sáng nay Đại đội sẽ kết nạp CẬU vào Đảng. Giờ thì phải hoãn lại để thử thách tiếp - Cậu cùng tiểu đội nhận nhiệm vụ lập bến vượt tại TÍCH TỪỜNG , tiểu đội hoạt động độc lập và cậu phải hoàn thành nhiệm vụ . Cậu viết lại lá đơn xin gia nhập Đảng, lá đơn này viết chưa đạt yêu cầu ( cũng cần có lý do gì gì chứ ? ) Tôi cầm lá đơn rồi cất vào ba lô.
Ăn cơm xong , chúng tôi quay trở lại Tích tường, vừa đi vừa nghĩ trong đầu - Đêm qua mà đưa tiểu đội hành quân về thì liệu có còn ai không ? Mà vì sao C trưởng bắt tiểu đội mình phải về cứ nhỉ ? Có phải vì Ô. sợ phải đi xuống mặt trận, sợ chết thì phải ? ( C17 thời gian này lính đi phối thuộc với bộ binh hết, chỉ có Ban chỉ huy đại đội ở lại cứ, cách xa mặt trận ) .
Chiến đấu ở bến vượt Tích tường rồi chuyển xuống bến Như lệ cho đến khi bị thương rồi ra Bắc. Cái lá đơn nằm trong ba lô theo tôi đến tận hôm nay như một kỷ niệm về cuộc chiến đấu ác liệt tại Tích tường – Như lệ 1972 của người lính.
Cái lá đơn ấy gắn với kỷ niệm về bến vượt Tích tường đã được 41 năm rồi , Nó đây :
Có lẽ việc hành quân gấp trong đêm vô lý như vậy lại là thử thách chăng ?
Trả lờiXóaLuân trắng ơi , hồi ở Tích tường Như lệ ông là A trưởng . Thế lão Huỳnh ĐHXD viết lá thư vào tháng 9/72 ấy ông có thấy biểu hiện gì khác không ? A của ông đi độc lập chắc là biết chứ ?
Trả lờiXóa