Mùa đông năm 1971 lớp K5Me có một nửa ở ngoài đầu đường ra sân bóng. Tôi và Bá Văn thì ở trong khu k5, nhưng hay tụ tập ra ngoài ấy vì nó gần bếp vả lại tránh sự kiểm tra nội vụ của lớp. Hò hát, chơi đàn, rảnh thì đá cầu và thuận đường ra quán. Một hôm thằng Chi răng vàng đi học ngoài đồi về tay khoe khoe cuốn sách cuộn tròn vừa đi vừa tán phét sôi nổi với hai người đàn ông. Không hiểu nó lôi ở đâu về hai nhân vật lạ hoắc. Đến cửa lớp nó reo lên:
- A, đây rồi Văn ôi, có hai ông này hỏi mày.
Mặt Đào Bá Văn đơ đơ nhìn hai người đàn ông... thế là thế nào, các anh ở ngoài ga à? Văn thoáng nghĩ không nhẽ nó làm cái vụ trốn vé ...
- May quá, chúng tôi ở ngay trên xóm trên là người dân ở đây thôi. Chả là nhà tôi có đám cưới ... ông bà tôi cho chúng tôi vào mời anh Vãn, à quên anh Văn. (Văn lẩm bẩm cha mẹ thằng nào lại khai tên cúng cơm của mình rồi). Mời các anh ra dự cưới và giúp cho cái khoản văn nghệ gọi là nhạc sống.
Hơ hơ. Văn cười. Đi luôn hả? Mấy người kia vội vàng: Vâng đi luôn. Chiều nay là đám rước dâu về ạ. Văn kêu tôi, mày đi với tao. Nói rồi đi thẳng vào K5 gọi thêm Nông Hồng Quân và Mai văn Bốn. Tôi thấy đội hình toàn thằng cao to. Lượng sức mình không kham nổi nên cáo từ. Vãn lừ mắt. Cho mày nhịn. Thế là mấy thằng nó đi.
Suốt buổi chiều cứ mong canh cánh chúng nó về. Ít nhất cũng có điếu thuốc Nhị thanh, Tam thanh. Mãi chúng nó không về, mấy thằng đâm ra nhớ Văn quá, chạy ra chạy vô phấp phỏng. Thằng Chi răng vàng chốc lại ra đầu lớp ngóng. Chúng tôi học bài co ro đến chín giờ đêm thì thằng Quân dìu Văn về lớp. Nó thả Văn vào trong nhà rồi cũng chuồn về k5Mc. Văn ngắc ngư cái đầu, móc túi ra mấy viên kẹo nuga và vài điếu thuốc gẫy cong queo vứt lên giường rồi rúc vào cái chăn màu cứt ngựa ngáy ò ò.
Hôm sau, ngồi trong lớp nó bảo mình: Mày đéo đi, oánh chén no say hát mấy bài, đéo có chỗ nào ngủ tao ra cối giã gạo đầu nhà khò mấy tiếng liền. Mẹ kiếp rượu ở đây nặng quá.
Mình bảo rét thế ngủ sao đựơc? Văn bảo nó đậy cho tao cái nong ... đấy đấy mày nghe thấy trong xóm lại có lợn kêu không? Hôm nay nhà nó vẫn oánh chén... Văn bần thần, lâu quá mới được ăn lòng lợn.
Sáu tháng sau Văn lên đường đi oánh giặc. Chắc thế nào trên đường Trường Sơn, Chi răng vàng chả kể công với Văn, nhờ tao ghép mối mà mày được bữa lòng lợn rồi ngáy o o ở cối giã gạo nhà người ta.
Đói khát không gì bằng SV Cơ Điện khi xưa,vậy nên có cơ hội thì sao có thể chối từ được.Ngay bây giờ đây đã no đủ mà tôi còn có nhiều bữa say bí tỉ không biết trời đất là gì nữa.Mong sao a Văn khoẻ lại sớm để có dịp xuống Mỏ tỷ thí tửu lượng như hôm hội bia Hà nội vậy;
Trả lờiXóaHôm nay đến nhà tang lễ thanh nhà viếng cụ thân sinh Dũng bờm K8-K9 .Gặp Tường từ Quảng ninh lên viến cụ,chưa kịp hỏi về sức khoẻ a Đ B Văn chán quá.Moing sao năm mới đem sức Xuân tăng cho B Văn để thêm vui với đời.
Trả lờiXóa