Truyện ngắn của lính 3002
Trong đại đội đầu tiên của tôi ở Phú Bình có một tiểu đội tôi thích nhất. Từ A trưởng đến chiến sĩ đều rất đẹp, ai nhìn cũng thích. Họ đã trẻ, lại ngoan. Hơn một trăm con người đều thích chẳng cứ tôi. Đó là tiểu đội nữ anh nuôi.
15/9/72 về đến đơn vị đã thấy một thím ra đón mặt tươi như hoa, cười nói rộn ràng. Xe vừa dừng dưới luỹ tre, lối đi vào C bộ sau này, các thím ào lại đưa đây em xách hộ, nào đưa tay em đỡ mà nhẩy xuống. Thật ngỡ ngàng có cô gái xinh mà thân tình đến thế. Cánh cựu SV đang chộn rộn tâm hồn vì mới mặc quân phục có vài tiếng đồng hồ cũng dịu lại và cái thằng đàn ông trong con người mình đánh thức mình nhìn chằm chằm vào bộ ngực nở nang của thím.
Sáng hôm sau. Bữa cơm đầu tiên của chúng tôi. Thôi thì khỏi phải nói có bao nhiêu nụ cười của các thím đều mang ra dùng hết. Một sào đất người rặt những người có học, mặt mũi tinh khôi, tâm thần mộng mị đứng xếp hàng ở sân nhà ăn để các thím điểm tâm. Không giống như đợt quân trước đó đi từ làng quê mười bẩy mười tám tuổi mặt bấm là ra sữa. Cánh lính này nó cao to, thư sinh mà chú nào cũng ngoài 20. Vừa cứng cáp, vừa e lệ kiểu cáo già vừa ngây thơ như con sói cô đơn. Các thím thích lắm. Phải nói là các thím thích khẩn trương. Chỉ ba ngày sau, lí lịch nữ quân nhân nhà bếp này ai cũng thuộc. Thuộc nhất là Mạnh Tiêu k4 và Ngô Thịnh k6. Không hiểu sao chúng nó lấy thông tin ở mạng nào mà Thịnh tồ ghé tai tôi nói nhỏ: “A trưởng Tĩnh máu lắm đấy”
Gọi là tiểu đội nhưng có 4 cô thôi. Tĩnh, Hà, Xuân, Phiến. Chỉ có Phiến là người Cao Bằng, còn ba cô đều dân Vua Hùng. Máu là phải.
Vào đơn vị 15/9, ngày 21/9 đã phải phục vụ địa phương chương trình văn nghệ tết Trung Thu. Tối hôm ấy trăng lên vượt qua luỹ tre cả đại đội ngồi kín sân kho với độ trăm người, vừa trẻ con vừa người lớn nghe các chú tân binh hát múa. Đã lại sức sau một tuần thay đổi trạng thái lại đang máu, tối ấy các chú hát hay dã man. Các nam phụ lão ấu vỗ tay cũng dã man, chỉ có các em là long lanh ánh mắt. Từ ngạc nhiên sang thích thú đến thẫn thờ nhìn các chú lính SV Cơ Điện. Thằng Tiêu k4 rỉ tai “múc đi”, thằng Thịnh k6 vỗ nhẹ vào vai “ăn được đấy”. Tôi nghe mà ù cả tai, chưa kịp phản ứng gì đã thấy thằng Ngô Thịnh xán vào em Tĩnh hai đứa tình tang thu dọn cái thang khiêng đi trả.
Sớm hôm sau khi ra nhà bếp thấy Mạnh Tiêu rười rượi đăm chiêu trong khi Ngô Thịnh vừa xếp hàng lấy cơm vừa hát “Rà ta u nát sờ nái ia ...”
Sau này cùng tiểu đội trinh sát ở chiến trường hai thằng vẫn cãi nhau cái vụ đêm hôm ấy, cho tới bây giờ không ngã ngũ. Dù cả hai đã già cóc kẹ.
Tiểu đội nữ này họ đặt câu hỏi: Sao đợt lính này không ăn bánh mì? Sao họ chỉ thích chè đặc cà phê? Sao họ ăn uống không hộc tốc như các đợt quân khác? Sao họ hay đi sửa quần áo thế?.. Vân vân và vân vân… Nhưng chỉ có mỗi câu mà họ không hỏi . “Sao họ hay rủ bọn mình ra bờ ruộng lúa tâm sự thế?”
Hai tháng sau bổ sung thêm hai cô người Tày Cao Bằng. Trong hai cô có Hoàng Thị Lan người Cao Bằng tuổi 18 trắng phau phau. Lan nói tiếng Kinh chưa sõi. Nhưng yêu thì cần gì phải nói. Mình thích cô ấy thật. Nhưng chưa bao giờ dám ra ruộng lúa như bọn thằng Thịnh, thằng Cảnh k5Ib. Những tối đi sinh hoạt về Lan đi theo mình tới cổng. Hai đứa cấu nhau cái rồi Lan chạy đường Lan mình chạy đường mình.
Một hôm, ở nhà bếp trời mùa đông nhá nhem Lan rửa soong nồi ngoai giếng. Tôi xoay xoay cái bát B52 giả vờ đứng bên hỏi han. Thấy Lan ngẩng lên: Em puồn lắm.
- Sao Lan buồn
- Anh Thì B1 anh ấy pảo: Lan ơi sao mày iu cái thằng ten như cột nhà chái.
Trong nhá nhem mùa đông mà mặt mình cũng nóng ran lên, vừa buồn cười vừa tức, mà lại thương Lan. Hôm sau đi thao trường gặp thằng Thì thấy nó nheo nheo nhìn mình. Vào chiến trường đến Kon Tum thì nó đi đơn vị kĩ thuật trên B3. Chẳng biết cái thằng tình địch của mình còn sống hay chết.
Trước khi đi B độ một tuần, một hôm chừng chín giờ tôi tôi nghe Lan gọi ngoài cổng. Chạy ra Lan nấp vào hàng dứa tây ngoài ngõ nhà chủ dúi vào tay tôi một gói lá chuối, kéo vội tay tôi cắn một cái rồi vùng chạy. Tôi đứng nghe chó trong xóm sủa râm ran kéo dài về phía C bộ. Tôi trở vào giở gói lá chuối hơ lửa thì ra một đùm thịt lợn luộc. Nấp sau cánh cửa dưới bếp nhà chủ, tôi nhìn ra trời sương lạnh đầu đông Bắc Thái, Lan thương lính đói, thương chúng tôi sắp ra trận, hay ... tình yêu của trai gái thời chiến tranh đơn giản vậy thôi? Hay tôi ngộ nhận. Và, mãi mãi về sau tôi không có cảm giác này.
Ngày đi chiến đấu. Từ sáng tinh mơ, cả bếp bộn bề xoong chậu nồi niêu chồng đống không ai rửa. Tất cả tiểu đội ôm nép vào nhau đứng ngoài bờ ruộng nhìn vào sân kho nơi chúng tôi xếp hàng hành quân đi vào Nam. Họ khóc. Họ khóc còn nhiều hơn cả những người thân của lính. Gọi nhau, chạy ra chạy vô dúi vào tay lính những cái khăn mu-xoa, vài viên thuốc cảm, lọ dầu. Rồi chúng tôi hành quân ra đồi thông Lương Sơn. Cả tiểu đội nữ anh nuôi đi theo. Đi bên cạnh, lúc đầu hàng lúc xuống cuối, vừa cười vừa khóc. Hôm ấy trời lạnh. Má Lan đỏ rực, cái màu má đỏ của cô gái vùng cao ám vào trong tôi từ ấy. Họ không được tới chỗ chúng tôi. Đứng bên kia đồi, Lan gọi anh ơi tặng em tấm ảnh, anh ơi. Bấy giờ tôi mới nhớ chưa tặng em cái gì. Tôi lội bờ ruộng rạ chạy sang đưa cho em tấm ảnh bé như con tem ngày đầu vào lính. Lan buông tay đồng đội đang léo xẹo vào nhau ùa lại: anh đi rồi về anh nhé. Rồi tôi chạy quay trở về, đàng sau là tiếng cô Tĩnh, cô Hà, Xuân ...và tiếng Lan ngọng líu lo gọi tên mình.
Bốn năm chiến chinh, chúng tôi không có một kiềng đóng quân cố định. Lê đít từ hầm này sang hầm kia từ vùng núi này qua vùng núi nọ. Thư từ chả có điều kiện gửi, nhận thư vào lại càng khó. Trong cái đại đội tôi hàng mấy chục người không còn trở về. Mấy chục người mang mảnh đạn trên người. Ngày trở về, Bắc Thái nghèo xơ xác, bộ đội không còn đông như ngày xưa, khiến xóm làng lại đìu hiu hơn. Sư đoàn 304B cũng đi đằng nào chẳng còn phiên hiệu nữa. Tiểu đội anh nuôi gái của tôi trôi nổi về đâu? Chẳng biết số phận các em thế nào? Một thời các em hiến tuổi trẻ của mình vào lính, một thời các em yêu thương người lính bằng tình yêu nguời em gái, người chị lo anh trai em trai đói khát.
Trở về đâu, thân gái cứng tuổi rồi giữa vùng quê khốn khó? Có đủ sức vượt qua cái thời đói kém những năm 80 của đất nước mình hay không?
Bây giờ có ai ở thị thành? Các em no đủ không? Còn ai thành bà già áo chàm ở miền núi đồi nào tít Cao Bằng, Lạng Sơn , Phú Thọ. Tôi cứ hình dung ra ở một nơi xa lắm một bà già ngồi bần thần giở mớ huân chương cũ trong chiêù mưa buồn trên nhà sàn xa ngái, mắt long lanh trẻ lại nhớ một thời Phú Bình, Bắc Thái (xa) lắc lơ. Trong mớ huân chương cũ ấy có tấm ảnh tôi ngày xưa nhỏ xíu…
*Đúng rùi !mấy thim tiểu đội anh nuôi c2D76 hôm nào mà riện áo Đông xuân cộc tay thì mấy chú sv thằng nào chả lác cả mắt ! sau khi bắn bài một tao được thím Tĩnh gắn hoa hồng ,lúc đó chỉ cách Thiên đường có mấy phân thôi ,người cứ rần rật !
Trả lờiXóaVừa đen vừa bé vừa còi vậy mà đỏ tình ra phết nhẩy,hó ra cái mỏ nó nhọn làm nên tất cả .
Trả lờiXóaThọ mom thật không biện chứng chút nào . To ư , đẹp ư? trắng trẻo ư ? Đầy rẫy ra đấy .
Trả lờiXóaĐen hả , bé hả / hôi hả / hiếm hơn .
Mom mà một lần rong ruổi với tớ đây có lẽ không bao giờ dám mò ra Nga Vinh nữa
Mấy thằng này tao đã biết tỏng ra từ ngày ấy rồi!.luân có nhớ tao đã từng khen vì cái Bản mặt "Trời cho" quá xấu trai của mày mà bù lại "Trời" cũng cho mày một cách hào phóng tài nịnh đầm không!.
Trả lờiXóaĐi qua những chuyện ấy!ấy!của chúng mày tao cũng có chuyện liên quan tới các Ẻm đây;chỉ có điều nó lại không giống chủ đề mà mày đã khoe đâu!.Nó chỉ là một trò nghịch ngợm thôi, nhưng có lẽ chỉ có với "Dân" Cơ-Điện.Cũng lại là chuyện em Tĩnh ấy đấy!.
Hôm ấy mày có thể đang ngồi đâu đó cũng ở một cái quán nước ngoài Chợ Hanh, bên này có tao, Ngô Thịnh, Trần Tiến K5M- Hắn có vợ rồi nhưng được cái vẫn thích chị em giống chúng mình- Như thường lệ cái "tiệc" nước trà ấy bao giờ chả có ấm trà, bó thuốc lá cuộn chính hiệu Bắc Ninh.Hôm ấy sang hơn một chút chúng tao còn có cả đĩa kẹo Dồi và Đĩa chuối tiêu ăn xả láng.Mày có nhớ cứ đến 20h là phải về xóm-nơi đóng quân để tập trung sinh hoạt buổi tối không?. Tao nghi các cấp Chỉ Huy nghĩ ra trò này chắc chỉ cốt ngăn chặn cho những đứa như chúng mày khỏi"Gây nhiều hậu quả nghiêm trọng".Cũng đúng thôi nếu không các Bố ấy chỉ lo xây Nhà Trẻ còn chả kịp, chứ đừng nói gì đến huấn luyện chiến đấu nữa.
-Sắp đến giờ tập trung điểm danh rôi về thôi!.
Có lẽ hoặc thằng Thịnh, cũng có thể là thằng tao đã nhắc như vậy.Tiến ta đứng lên bỏ hai cái kẹo và một quả chuối vào túi.
- Mang quà về cho Em Tĩnh!.
Tao lúc đó thầm nghĩ "Thằng này có vợ mà còn galăng, đồ nửa vời hai cái kẹo mà mõi một quả chuối".
Tạt qua phòng các em, tất nhiên chúng tao được các em mời nước nhiệt tình lắm.Ngồi chửa nóng đít tao còn chưa cả kịp uống nước, đã thấy thằng Tiến uốn giọng tỉnh khô:
-Phong tục Việt Nam đi đâu về là có quà, hôm nay bọn Anh(Thằng đểu nó lôi cả tao và Thịnh vào cuộc mới đau chứ!)đi uống nước có mang quà về cho bọn em đây!.
Nói xong nó đặt quả Chuối lên bàn và cũng rất nhanh nó xếp hai cái Kẹo ngay ngắn hai bên.Các em đang vui vẻ tiếp chuyện mấy anh "Khách Quý" đột nhiên ré lên như phải Đỉa.Cả lũ không biết nói gì ,cám ơn cũng dở cười thì không nổi.Tao cùng Thịnh chưa biết phải làm gì, thì may mắn tiếng còi điểm danh vang lên thất thanh; thế là cả ba thằng "Chuột rút" mà chẳng thằng nào kịp nói câu gì.
Thằng khốn ấy làm tao và Thịnh chẳng biết xử lí hậu quả kiểu gì đành cứ im lặng cho đến tận bây giờ đấy!.Mày có cao kiến gì để giải thoát cho bọn Tao không, bởi vì có thể đến bây giờ biết đâu"các nàng" vẫn đang chờ các Anh ấy đến "Giải..Thích cụ thể" vụ việc thì sao!.
Bây giờ tao cóc kẹ hơn tụi mày rồi . Thằng Tiến ở Hp vẫn ngon trai /Mày và Ngô Thịnh đang hồi vượng lão . Chịu không làm sao giúp mày được . Nhưng nếu gặp bất kì một em nào bây giờ tao sẽ lại giở đúng bài ngày xưa . Chúng mày sẽ tâm phục . Hẹn gặp mấy thằng bọn mình một hôm nha Bình Hồng
Trả lờiXóaChỉ tiếc thằng Ngô Thịnh vì bận việc nhà nước nên không có thời gian đọc Blog lính tụi mình . Hay nó đọc mà xấu hổ gì đó nên không còm nhỉ , xưa nay nó có xấu hổ bao giờ đâu . Buồn cho tiểu đội trinh sát D8 E64 quá .
Trả lờiXóaNày mấy thằng SV Cơ điện sau này quá giỏi,ở D54 mình chỉ mấy thằng công nhân có vợ quê rồi thì bạo lắm,nghe nó kể chuyện đi tán gái mà thèm rỏ nước miếng thôi .đi xem phim ngồi cạnh các cô thôn nữ máu lắm mà run bỏ mẹ vì sợ,sợ gì ư,sợ dính vào thì khi đi B đen đủi mà.thế đấy vì vậy mà còn sống trở về chăng.
Trả lờiXóa