Mai, 17/10 tôi đi Tuyên Quang. Ấy là chuyện hiếu, chuyện của bạn lính.
Đêm nay, ngồi viết lại chuyện này, các bạn CCB đây đó có đọc chắc cũng giống tôi thôi, ngẫm ngợi về 60 năm đã qua, rồi nuối tiếc, rồi bâng khuâng nhớ và hi vọng con cháu mình nó cũng sống bằng tình như cha ông nó đã từng sống. Nghĩ thế mà thấy an lòng.
Đời có hai thứ bạn là nặng tình nặng nghĩa hơn cả, đó là bạn lính và bạn học. Còn bạn làm ăn, bạn uống rượu, bạn văn thơ, bạn sơ bạn thân …bộn bề nhưng khi vui nhất khi buồn nhất hay nghĩ đến nhau hay tâm sự với nhau chỉ có hai: bạn học và lính đó thôi.
Ở Tuyên Quang, ngoài Doanh k6 ra tôi có Nguyễn Công Thành lính E64 F320 cùng tôi.
Mùa mưa năm 1974. Sắp đến sinh nhật tôi, nó bảo phải kiếm cái gì ca cóng sinh nhật mày chứ. Thằng Khuất Duy Hoan bảo đi bắn cá. Tôi bảo không được đâu, Trung đoàn cấm rồi. Thằng Thành nói: đi vào bản làng Dịt ăn cắp mướp và dưa về nấu với thịt hộp. Đồng ý. Và thế là hôm sau tôi và Thành đeo súng ra đi, thằng Hoan ở nhà chống chế với đơn vị và lo chuẩn bị cuộc đun nấu. Con đường tôi đi chừng một giờ. Nơi chúng tôi đến là một khoảng nương lúa đồng bào rất rộng. Ngó nghiêng kĩ lưỡng trước khi vào nương không thấy có ai, hai đứa an tâm lắm. Hai cái bao cát mỹ đã đầy những mướp và dưa đắng hai thằng hí hửng ra mặt. Bỗng mấy loạt “cực nhanh” nổ rồi í ới tiếng hò hét của du kích: Bồ đồi không tột, bồ đồi lầy dưa của dần.
Hai thằng nằm bẹp xuống nương. Đạn chiu chíu trên đầu. Thằng Thành bảo nổ súng đi cho nó chạy, rồi mình ra. Tôi bảo không được, nổ AK là có chuyện đấy. Tiếng hô ngày càng gần, càng nhiều. Tôi bảo Thành: Mé trái nương là bến nước, đàn bà họ đang tắm, du kich không vây hướng đó đâu, tao và mày nhao xuống đấy là thoát. Rồi hai đứa lôi bao tải dưa nhẩy ùm xuống suối. Dăm bẩy cô gái Tây Nguyên tắm truồng ré lên, ôm chặt lấy vú ngồi thụp xuống. Chẳng kịp ngoái nhìn nữa, chúng tôi chạy thí xác chừng 15 phút AR15 vẫn nổ roèn roẹt đằng sau. Không nghỉ, hai đứa vẫn chạy, nhưng trời có vẻ không ưa hai thằng ăn cắp nên lại thử thách lần nữa. Lần này là pháo địch bắn. Tất nhiên nó bắn không phải vì bọn tôi mà hàng ngày nó phải bắn về phía đơn vị chúng tôi. Hai đứa rúc vào tảng đá bên một con suối, pháo địch nổ inh tai cây cối đổ dàn dạt. Trong khi chờ pháo ngớt, thằng Thành lôi một quả dưa bổ ra ăn. Chao ơi là đắng, đắng cũng ăn, nó bảo ăn đắng là chống sốt rét.
Chúng tôi trở về an toàn. Chiều ấy trời Tây Nguyên lại mưa, chúng tôi có mướp xào, dưa đắng đun với thịt hộp. Rúc trong hầm hỉ hả liên hoan trong tiếng pháo đì đùng. Tôi đã sang tuổi hăm hai, vừa ăn vừa nghĩ sang hăm ba mình có còn không?
Ấy mà trời thương cho còn sống mà về. Bạn bè họ chết cho mình sống, bởi chỉ vài tháng sau vào chiến dịch chúng tôi lút đầu vào đánh nhau rồi kéo tuốt cho đến ngày toàn thắng 30/4/75.
Sau 30/4 Thành vẫn ở đơn vị sang Miên oánh nhau, còn tôi thì về lại ĐH cơ điện. Rồi 78 nó chuyển ngành về Đài truyền hình TP HCM. 60 tuổi rồi vẫn làm đạo diễn, quay phim đủ nghề. Con trai nó cũng đang làm quay phim ở HTV. Thi thoảng ra bắc ôm nhau nằm toàn nói chuyện ngày xưa, ngày xửa .. Nhưng trước mặt vợ thì không dám nói chuyện đã từng sờ vú gái đồng bào, đã từng ăn cắp dưa của đồng bào. Trước mặt hai bà vợ là hai ông chồng đáng kính huân huy chương đàng hoàng và cũng kiếm được tiền đủ sống.
Mai tôi lên Tuyên Quang. 49 ngày bố nó. Hai thằng đầu đã bạc, chắc mai tôi và nó sẽ không dám nhắc lại cái chuyện tôi vừa kể trên đây đâu các bạn ạ.
Ừ nhỉ !đúng vậy !chỉ có hai bạn ấy là bền thật ,như vậy là bọn mình lại có cả hai còn gì!vốn dưỡng già đấy Luân ạ !
Trả lờiXóaĐói ăn vụng,túng làm càn.các cụ nói chẳng có sai.chuyện này ở đơn vị nào chẳng có mấy thăng vô kỷ luât làm.
Trả lờiXóatuy nhiên tôi đã chứng kiến cảnh tượng này của
hai ông thì thấy ông viêt có chỗ thiếu;...nghe Ar15 nổ,thằng luân vốn nhát,mặt tái xanh nó gào lên( nó bắn Ak 47) thế rồi mạnh thằng nào thằng ấy chạy thí xác.chúng lao bừa qua bụi gai mây rậm rịt,qua đám lá han rồi lại đám đất lầy thụt toàn lá mục- dép , đôi đep tốt thế của trung quôc khi chúng gặp nhau ở bìa rừng thì chẳng thằng nào còn cả.mặt mũi tay chân bị gai cào ngang dọc.Thành nhìn Luân,rồi hai thằng nhìn nhau ;đũng quần mày sao ướt thế-một mùi khai nồng bốc lên -mẹ kiếp còn hơn gặp địch-chúng sợ quá són cả ra quần...
Có chỗ lại nhầm lẫn ;
Trả lờiXóa...trong khi chờ pháo ngớt ,thằng thành lôi một quả ra ăn rồi chê dưa đắng...
bọn này quên rồi sao-sợ quá miệng đắng lại dám chê dưa của đồng bào.Thậtđáng đời
Hay quá .Bổ xung : đến bây giờ sau mấy chục năm thằng Luân vẫn khai khắm khai khú chứ .
Trả lờiXóaÔng Luân ơi! Cuối cùng thì các ông có nhắc lại cái chuyện trên không? Theo tôi: phải nhắc, thế mới hay!
Trả lờiXóaĐi về rồi có chuyện gì hay không thì kể tiếp đi chứ!
Tưởng là không dám nhắc D ạ . Nhưng hôm ấy có tới 20 thằng lính cùng trung đoàn kéo về . 5 thằng từ Mèo vạc , 1 thằng từ Yên Minh , 2 thằng Hà nội lên . Thế là , thằng Thành nó nói : Cụ đang bay lởn vởn trên đầu kia kìa , nhưng mà cụ đồng ý cho chúng mày tha hồ tán phét . Rồi bao nhiêu chuyện bí mật vỡ tung ra , đầu thằng nào cũng bạc mặt thằng nào cũng nhăn mà chỉ có mỗi một ngôi đại từ xưng hô thôi . Rượu mầm thóc của bọn Hà Giang say mềm môi , tới 11 giờ 30 thì mình về . Xe vào Hà nội vào đầu giờ tí .
Trả lờiXóaCòn mấy thằng Hà giang chắc vẫn đang bò ở Tuyên .
Có chuyện , 20 thằng thắp hương đều khấn cụ : Cụ ơi phù hộ cho thằng Thành 1 thì cũng cho chúng con một nửa . Cho chúng con gặp nhau nhiều hơn nữa . Thế đấy , lính mà .Gột rửa cái tào lao đâu có dễ .