Nguyễn trọng Luân
Con đường chúng ta hành quân
Chỉ một lần thôi, chẳng bao giờ trở lại
Suốt Trường Sơn có bao nhiêu đồng đội
Vùi xác mình vào con đường lãng quên
Nơi con suối khô khói thở rát đá lèn
Nơi cánh rừng muỗi bu thân sốt rét
Nơi trở giấc trong hầm khuya pháo kích
Chạm má mình nước mắt bạn sang tôi
Một con đường cơn đói quặn như sôi
Thèm đến khóc bát canh chua của mẹ
Một con đường âm u thư không tem viết dở
Người vào người ra ôm nhau giữa cổng trời
Một con đường đi chỉ một lần thôi
Người về bâng khuâng đêm đêm nhớ
Người nằm xuống nát hồn mơ quê cũ
Con đường xưa thăm thẳm nhói tim mình
Có một thời con đường ấy lung linh
Mắt trong mắt, vang bài ca ra trận
Anh gặp em tóc xanh chùm súng đạn
Áo ngực em dăng hôi hổi cả cánh rừng
Một con đường leo núi vượt sông
Cột mốc là những nấm mồ chết trẻ
Tên những cánh rừng mang tên người không về nữa
Một con đường nước mắt tưới rưng rưng
Thôi kể làm chi những tên đất tên sông
Bởi ứa máu nhớ mà không trở lại
Truờng Sơn ơi, xin hương hồn đồng đội
Trở dậy dựng bia cho một con đường
Trở dậy đặt tên cho ngọn núi dòng sông
Hoa rừng trắng đến đời sau vẫn trắng
Con đường cũ lá khô buông tĩnh lặng
Lá khô buồn như tiếng nấc thả trong đêm
Chẳng thể trở về nên buốt nhói con tim
Nối tim bạn với tim mình bằng đường hành quân trí nhớ
Lá vàng rơi chiều xưa bên suối nhỏ
Chiều nay ...
... rơi trên tóc bạc chúng mình
Sáng 27/7/2011
*Hôm nay kỷ niệm ngày sinh nhật bạn ,chúc mừng bạn đã qua 60 mùa xuân ,thế là bọn mình đã lãi mấy chục năm rồi !lại đọc bài thơ của bạn thấy buồn quá !nghĩa là như tôi chúng ta cứ mãi cảm thấy còn nợ với quá khứ thôi !giá lúc này ta ngồi bên nhau một lúc ,im lặng thôi !chắc cũng đỡ hơn !
Trả lờiXóaGửi ccb D76
Trả lờiXóaChúng mình nợ đồng đội , nợ với những ngưòi bạn không về . Mãi mãi không trả được . Tổ quốc cũng không trả nợ được , Đảng ta lại càng không . Tiến nhớ không , lính mình còn có tiêu chuẩn , kể cả lúc chết bọn mnình vẫn hơn TNXP. còn các cô Thanh niên Xung phong mình đã từng gặp suốt chặng đường chiến đấu họ có gì đâu ?ngoài tuổi xuân gửi lại chiến trường không tem phiếu , không ưu tiên , không cấp bậc , ra về sau chiến tranh họ còn cơ cực trăm lần hơn so với tụi mình . Ai nhớ , ai trả ơn ? thế nên mình moí viết :
..." Một con đường leo núi vượt sông
Tên những cánh rừng mang tên Người không về nữa
Trường sơn ơi xin hương hồn đồng đội
Trở dậy dựng bia cho một con đường
Trở dậy đặt tên cho ngọn núi dòng sông
Hoa rừng trắng ngàn đời sau vẫn trắng
Con đường cũ là khô buông tĩnh lặng
Lá khô buồn như tiếng nấc thả vào đêm '...
Ai đã từng đi qua Trường sơn mới thông cảm cho bọn mình . Và chỉ có những người ấy mới hiểu .