Sau khi kết thúc bài viết về cuộc hành hương về Quảng trị 9-2011, tôi có bài thơ mời mọi người bình và hoạ mà giờ này chưa thấy có ai hưởng ứng cả. Đây là một bài thơ ngắn nhưng chứa đựng tâm tư, tình cảm mong muốn của bao sinh viên-chiến sỹ mỗi khi về Quảng Trị. Mỗi khi thắp nén nhang tưởng nhớ đồng đội thì ai cũng hình dung các đồng đội như đang trở về nhìn nhau, chuyện trò như ngày nào, các hình ảnh những ngày gian khổ, ác liệt ấy cũng đang kéo về, và mọi người lại như đang sống trong những ngày xưa ấy.
Đó cũng chính là mục đích và hiệu quả của các cuộc về với đồng đội của chúng ta, tôi có thể khẳng định 100% các bạn đều nhận thấy điều này chỉ có là không nói ra thôi. Với cá nhân tôi sau bao lần về thăm đồng đội, dồn nén các tâm tư, tình cảm mới bật ra được ý nghĩ ấy thành 2 câu thơ đầu. Hai câu sau chỉ là phát triển của 2 câu trước thôi nhưng nó mang đến sự mơ ước lãng mạn về sự gắn bó mãi mãi giữa những người còn sống với những đã hy sinh. Làn gió mát là những gì tốt đẹp nhất mang đến cho mái tóc bạc của người sống về Quảng Trị hôm nay với mái tóc xanh mãi mãi của tuổi 20 của những liệt sỹ Thành Cổ về hội tụ với đồng đôi, người thân và nhân dân Quảng Trị anh hùng.
Và như Trịnh Công Sơn đã có bài ca bất hủ, người sống, người chết, bộ đội, nhân dân, người già, người trẻ và lớn hơn hết là Hôm qua-Hôm nay- ngày Mai vẫn nói tiếp nhau như những vòng tay nối vòng tay tạo thành một vòng tròn luôn khép kín không bao giờ đứt mạch.
Không chỉ là Sinh viên Chiến sỹ với đồng đội mà lớn hơn cả là dân tộc Việt Nam, Tổ quốc Việt nam đời đời không quên các Anh hùng-Liệt sỹ các thế hệ đã hy sinh vì sự nghiệp giải phóng và bảo vệ Đất Nước Việt Nam tươi đẹp này. Vì vậy chúng ta quyết không để bất cứ kẻ nào xâm phạm hay đe doạ xâm phạm Tổ Quốc với 4000 năm lịch sử oai hùng của ta.
Bài thơ mời bình
Giữa cỏ xanh khói nhang như đọng
Bóng hình Anh về tự cõi xa xăm
Làn gió mát vờn hai mái tóc
Những vòng tay nối những vòng tay
Bài thơ mời bình
Giữa cỏ xanh khói nhang như đọng
Bóng hình Anh về tự cõi xa xăm
Làn gió mát vờn hai mái tóc
Những vòng tay nối những vòng tay
Thọ không đưa ra bài thơ ấy sao mà hoạ được ?
Trả lờiXóaTrong khói nhang người ccb thấy hiện về hình ảnh những người bạn , đồng đội một thời . Tưởng như mình đang chuyện trò với bạn , nắm tay nhau hẹn ước về tương lai . Chỉ có gió mới nhận thấy giữa hiện thực và hư vô mà thôi . Giá mà nói bật được : hai mái tóc một còn xanh và một thì đã bạc , bài thơ có tương phản sâu lắng xót xa hơn
Trả lờiXóacám ơn bạn Thọ Mom