Bùi Tiến - K5IA
Nhớ lại ngày hành quân vào Nam, sau hơn hai tháng đi bộ, đến gần trạm 78 chắc là ở bên Lào, trước đó 5,6 ngày tôi bị sốt, mặc dù luôn bảo nhau ko để muỗi đốt, và hình như cho đến lúc bị sốt rét tôi vẫn chưa bị muỗi đốt. Tôi còn nhớ trên đường hành quân thằng Cảnh luôn hỏi tôi: mày thấy môi tao đã thâm chưa? (Bây giờ nhớ lại vẫn thấy buồn cười, đi chiến đấu sống chết chẳng lo cứ lo môi thâm xấu trai, chắc sợ mấy em chê!) Tuy bị sốt tôi vẫn cố lết theo đơn vị, lúc đầu còn mang được một ít đồ, rồi đến được đơn vị cho ưu tiên đi đầu đoàn, đến lúc tiểu đội cử người đi kèm ... đến ngày thứ 5 thì tôi ko đi được nữa.
Hôm ấy khi đến trạm 78, trời đã tối, tôi sốt ly bì không đi được, không ngồi được, không nói được nữa, phải vào viện. Ở trạm 78 có bệnh viện của binh trạm. Anh em phải cõng tôi vào viện, tôi còn nhớ thằng Cảnh gầy lẻo khẻo thế mà nó tha tôi mấy tiếng trong rừng. Khi đến viện, anh em để tôi nằm ở một gộc cây rôì vào liên hệ. Khi đó tôi còn nghe thấy có anh quân y nói :
- Các anh để anh em sốt nặng thế này, chúng tôi không chữa được. Các anh chỉ cốt giao đủ quân số thôi. Mấy anh ở đơn vị tôi nói :
- Các đồng chí thông cảm, chúng tôi chỉ là lính.
Rồi ko để mấy anh quân y nói gì, họ ra chỗ tôi nằm bảo:
- Mày ở lại điều trị rồi đí sau, bọn tao đi đây. Tôi không nói được chỉ nhìn, nước mắt cứ trào ra.
Sau đó tôi ko biết gì nữa, mấy hôm sau tỉnh lại, tôi mới biết vào viện có TBình, Hà, Cảnh, các anh ở quân y viện bảo tôi bị sốt gần như ác tính. Tôi nằm ở lán cấp cứu không biết mấy ngày, đến khi tự ăn được cháo, thì chuyển xuống lán ở cấp thấp hơn. Ở lán này anh em quân y chỉ mang cháo, nước đậu nành hoặc phở đến cái bàn ở đấu lán, chúng tôi phải tự ra lấy ăn. Ở đây là một sự phấn đấu của mỗi người chúng tôi, vì đa phần là ko đi được, phải lần theo vách lán hoạc bò. Khi đã đến cái bàn để thức ăn thì lại một sự cố gắng nữa, đó là khi nuốt miếng đầu tiên vào miệng là lập tức nôn thốc, nôn tháo, bụng quặn lại, người không còn tí sức nào, mà khi đó phải cố gắng bò ra gốc cây. Sau khi lau nước mắt, nước mũi, có quyết tâm quay vào bàn ăn nữa hay ko cũng phải phấn đấu. Nhớ khi đó tôi thường quyết tâm và tự nhủ “phải cố nuốt ít cháo, để sống, mình không thể chết ở đây được". Cứ như thế dần sức khỏe tôi hồi phục, có thể tự ra chỗ ăn được và tự đi đến bàn tiêm mông, tôi lại được chuyển sang lán khác. Ở lán này là tự đi ăn và đi tiêm. Nhớ cảnh bộ đội xếp hàng, tụt quần sẵn, đi đến một cái ghế nằm úp xuống, lúc đó người y tá kẹp kim vào khe ngón tay, vỗ đánh đét một cái kim đã cắm vào mông rồi tra sơ ranh bơm, cứ như thế lần lượt như bây giờ thú y tiêm phòng dịch cho gia súc, gia cầm, chẳng phải vệ sinh sát trùng, thay kim gì cả.
Tôi nằm ở quân y viện trạm 78 đến gần một tháng. Những ngày cuối tôi ăn rất khỏe, chỉ thèm rau. Nhớ một bữa tôi đang ngồi võng thì thấy thằng Hà, tay cầm chiếc ca xanh của lính, miệng cười rất tươi gọi tôi :
-Tiến ơi rau đây rồi .
Anh rất háo hức đưa cho tôi một ca canh rau dệu, tôi ăn mà sao thấy nó ngon đến tận bây giờ. Đúng là miến ngon nhớ lâu.
Đến năm 2005 chúng tôi: Lương xuân Cảnh K5IB người NA - Bùi THái Hà K5IB người TB và tôi Bùi Tiến K5IA, chúng tôi gặp nhau ở bãi biển Cửa Lò, có cả các bà xã. Lúc nhắc lại mà chẩy cả nước mắt. Kỷ niệm thật khó quên!
- Các anh để anh em sốt nặng thế này, chúng tôi không chữa được. Các anh chỉ cốt giao đủ quân số thôi. Mấy anh ở đơn vị tôi nói :
- Các đồng chí thông cảm, chúng tôi chỉ là lính.
Rồi ko để mấy anh quân y nói gì, họ ra chỗ tôi nằm bảo:
- Mày ở lại điều trị rồi đí sau, bọn tao đi đây. Tôi không nói được chỉ nhìn, nước mắt cứ trào ra.
Sau đó tôi ko biết gì nữa, mấy hôm sau tỉnh lại, tôi mới biết vào viện có TBình, Hà, Cảnh, các anh ở quân y viện bảo tôi bị sốt gần như ác tính. Tôi nằm ở lán cấp cứu không biết mấy ngày, đến khi tự ăn được cháo, thì chuyển xuống lán ở cấp thấp hơn. Ở lán này anh em quân y chỉ mang cháo, nước đậu nành hoặc phở đến cái bàn ở đấu lán, chúng tôi phải tự ra lấy ăn. Ở đây là một sự phấn đấu của mỗi người chúng tôi, vì đa phần là ko đi được, phải lần theo vách lán hoạc bò. Khi đã đến cái bàn để thức ăn thì lại một sự cố gắng nữa, đó là khi nuốt miếng đầu tiên vào miệng là lập tức nôn thốc, nôn tháo, bụng quặn lại, người không còn tí sức nào, mà khi đó phải cố gắng bò ra gốc cây. Sau khi lau nước mắt, nước mũi, có quyết tâm quay vào bàn ăn nữa hay ko cũng phải phấn đấu. Nhớ khi đó tôi thường quyết tâm và tự nhủ “phải cố nuốt ít cháo, để sống, mình không thể chết ở đây được". Cứ như thế dần sức khỏe tôi hồi phục, có thể tự ra chỗ ăn được và tự đi đến bàn tiêm mông, tôi lại được chuyển sang lán khác. Ở lán này là tự đi ăn và đi tiêm. Nhớ cảnh bộ đội xếp hàng, tụt quần sẵn, đi đến một cái ghế nằm úp xuống, lúc đó người y tá kẹp kim vào khe ngón tay, vỗ đánh đét một cái kim đã cắm vào mông rồi tra sơ ranh bơm, cứ như thế lần lượt như bây giờ thú y tiêm phòng dịch cho gia súc, gia cầm, chẳng phải vệ sinh sát trùng, thay kim gì cả.
Tôi nằm ở quân y viện trạm 78 đến gần một tháng. Những ngày cuối tôi ăn rất khỏe, chỉ thèm rau. Nhớ một bữa tôi đang ngồi võng thì thấy thằng Hà, tay cầm chiếc ca xanh của lính, miệng cười rất tươi gọi tôi :
-Tiến ơi rau đây rồi .
Anh rất háo hức đưa cho tôi một ca canh rau dệu, tôi ăn mà sao thấy nó ngon đến tận bây giờ. Đúng là miến ngon nhớ lâu.
Đến năm 2005 chúng tôi: Lương xuân Cảnh K5IB người NA - Bùi THái Hà K5IB người TB và tôi Bùi Tiến K5IA, chúng tôi gặp nhau ở bãi biển Cửa Lò, có cả các bà xã. Lúc nhắc lại mà chẩy cả nước mắt. Kỷ niệm thật khó quên!
Lính D76 nói...
Trả lờiXóaBùi Tiến thân mến .
Không thể nói là " kỉ niệm khó quên " mà phải là Kỉ niệm không thể quên .
Vì mày nhớ là khi cáng chúng mày vào Bệnh xá ở T78 chúng tao đã nghĩ là chúng mày sẽ chết . Nhìn chúng mày đã là cái xác rồi , chỉ còn con mắt là đưa đẩy nhìn bọn tao .
Ngày trở về trường lại thấy mày tao buột miệng kêu lên : Ô mày không chết à? thằng Hà thằng Bình đâu .
THế mà đã 39 năm . Ngày trở lại Đu , nơi chúng mình cởi bỏ bộ quần áo học trò mắc áo lính chúng mình rơi nước mắt . Mày và Phan điếc từ HP lên . Cuộc gặp mặt hôm đó chỉ có vài chục người ấy thế mà Huyện đội Phú lương đưa tất cả ra phục vụ . Tiểu đoàn 76 ra đi chiến đấu ngày ấy có 2 thằng ANH HÙNG . Nhưng hi sinh cũng nhiều . Bữa cơnm độn ngô vàng khè hôm ở Phú Luơng thì hớ đời phải không Tiến
Chú mày tốt nghiệp khoa văn trường đại học Cơ điện sửa cho anh thế cũng được !hi, hi ...
Trả lờiXóaNgày đó chẳng biết đứa nào ,biên thư về trường báo là tao đã chết rồi !khi gải phóng bòn mình về học thì bọn lớp tao chúng nó ra trường hết rồi không gặp được !năm ngoái tao có dịp vào Đã nẵng xin được đt của thằng Trần Khư lớp tao quê Quảng Bình ,khi tao nói Tiến đây ,nó hỏi Tiến nào ?hóa ra mày vẫn sống nhăn răng thế à !thế là tao đã lãi mấy chục năm nay rồi đấy Ca sĩ ạ !
Còn anh Tư cán bộ lớp K5IB nữa . Nhưng không biết bây giờ anh ấy ở đâu . Tiến biết không?
Trả lờiXóaAnh Tư khi về học lớp k9ia với mình ,ra trường về Hà Bắc -quê anh ấy không nhớ Băc giang hay Bắc Ninh ,từ ấy không biết tin nữa !
Trả lờiXóaĐọc bài viết của Tiến . Lính tôi nao nao trong lòng . Không hiểu bây giờ những người mà anh tiến nhắc tới ở đâu ? nếu còn sống đâu đó mau lên tiếng . Kí ức cũng là tài sản quí giá đây mà . Hỡi Bùi Thái Hà , hỡi Đặng Minh Đoàn , hỡi Triệu Bình các ngươi ở đâu ?
Trả lờiXóaBây giờ lại nhớ ra : đợt 15/9/72 còn :
Trả lờiXóa1 Dương Thịnh K5MD sau về k9mb
2 Nguyễn văn Thà k4mc sau về k9ma
3 Phạm Đình Định k5mb sau về k9mb
Chào Bùi Tiến,Thọ mom đây,còn nhớ thằng đi cùng Tr Bình xuống Kiến An dự cưới con trai của Tiến không.Chào mừng Bạn đã tham gia Blog để giao lưu nhé.Dạo này Tiến có khoẻ không,có cháu nội rồi chứ.Luân thì sức khoẻ kém rồi,đi uống thì tư chối,đi Quảng trị cũng bỏ luôn đấy.Vừa qua Thọ có đau mắt khá lâu nên chư viết comment hay bài gì cả để Luân phải nhắc đó,cố gáng tham gia nhiều cho Blog nhé ,chào.
Trả lờiXóaChào Thọ !tôi vẫn theo dõi bạn trên tràng này đều ,cảm ơn bạn ,tôi vẫn khỏe ,cháu nội đã 3 tuổi rồi ,sao hẹn đám cưới con thì mời mà không thấy gì ,quên à ?.
Trả lờiXóaRất cảm ơn các bạn đã mở trang này để mọi người có chỗ mà thông tin ,tâm sự ,hoài niệm ...cho tuổi già đỡ buồn tẻ .tôi cũng mới gọ ghẹ ,nhưng máy vt trục trặc ,chưa gửi thẳng được ,nhờ bạn và Dũng bt giúp nhé .
Trong bức ảnh kỉ niệm 35 năm ngày nhập ngũ của D76 mà đã in trên VNQQĐ năm 2007 có Thọ Mom về dự và cả đoàn đã quay lại quả đồi phát quân trang để ngắm nhìn rừng cọ ngày xưa . Chụp bức ảnh ấy thật nôn nao khó diễn tả cảm xúc . Hôm ấy là ngày 15/9/2007 . Mong rằng ngày 15/9 năm sau nhiều đồng đội về dự hơn .
Trả lờiXóaLínhD76 ơi !mình có nhiều ảnh chụp hôm ấy ,nhưng máy tính của mình đang trục trặc không up lên được ,để có tính thời sự đúng ngày này ,bạn vào pôtôbucket mở anbum của mình theo (tên :Tomqb3 ,pauot;14728849)chon cái nào phù hợp thì đưa lên để anh em ôn lại cho vui !
Trả lờiXóa[IMG]http://i1101.photobucket.com/albums/g435/tomqb3/ngaynhapngu15-9-1972052.jpg[/IMG]
Trả lờiXóaBùi Tiến K5IA và Vũ Đình Quyết K5IB (Dũng sĩ diệt Xe tăng)