...Tôi chưa kịp cảm nhận được niềm vui chiến thắng thì lại nghe một tràng tiểu liên nổ, rồi mấy loạt AK nổ, có người chỉ về phía ngôi nhà tầng bên trái Dinh, lại nghe thấy mấy tiếng nổ to hơn, khi đó thấy khẩu 12,7ly của chiếc xe tăng đứng cạnh tôi quay về phía mấy cái cửa sổ mở của ngôi nhà cao tầng nhả mấy loạt đạn, tiếng nổ 12ly7 ở gần rất chát chúa chói tai, lại không biết tình hình thế nào, mọi người cúi núp hết xuống sau xe tăng, tôi thấy xe tăng cơ động bánh xích nghiến ken két chỉnh hướng xe hướng vào trong Dinh, mọi người lại lục tục tránh ra sợ xích xe cán vào, lại thấy pháo trên xe tăng bắn, mỗi khi bắn chiếc xe như giật lùi lại, tôi thấy ở sau xe tăng khi xe tăng cơ động rất nguy hiểm, thấy có gốc cây nghiêng to bên đường tôi vượt sang núp ở đó, tại vị trí này tôi nhìn thấy mấy xe tăng phía đường Lê Duẩn bây giờ (trước kia là đường Thống Nhất) cũng bắn pháo hướng vào Dinh. Nhìn về phía công viên trước dinh đã thấy đông người, có rất nhiều xe tăng thiết giáp, nhìn về phía mấy cái xe tăng phía trước tôi mọi người vẫn nấp sau xe, các gốc cây người nấp theo hình phễu, cạnh gốc cây có một hai người, tiếp đến là bốn năm người, dễ đến mấy hàng, hình phễu người cứ xoay quanh gốc cây theo hướng súng nổ. Tôi vẫn trông chừng cụ Đằng, cụ đầu đội mũ cứng, đeo kính trắng, ngồi xổm, hai tay đặt vào cây phía trước, ngó nghiêng, hình như chưa biết tình hình đang diễn ra như thế nào, anh Kỳ lái xe không biết lấp ở đâu? Một lúc sau không thấy tiếng pháo bắn nữa, lại nghe thấy tiếng reo hò, chúng tôi đứng hết cả dậy, sau vài giây im ắng tiếng súng lại nổ rền xen lẫn tiếng reo hò vỡ òa, tiếng súng 12ly7, tiếng AK thi nhau nổ, dễ đến 30 phút mới ngừng. Lúc này bộ đội đã tràn vào sân Dinh rất đông, mặt mày ai cũng rạng rỡ, sung sướng, ai cũng muốn hét to lên một tiếng cho thỏa sức, nhìn cảnh tượng ấy cho đến hôm nay tôi vẫn không thể nào quên được, cả khu vực trước Dinh đông nghịt người và xe, có đủ cả mặt mấy quân đoàn; lính quân đoàn 3 thì nhem nhuốc, quần áo, đầu tóc đầy bụi đỏ, anh có mũ cứng, anh mũ tai bèo, nhưng đa phần là đầu trần, xe tăng xe bọc thép cũng đầy bụi đỏ, lính quân đoàn 2 quần áo chỉnh tề hơn, đa phần có mũ cứng, lính quân đoàn 1 đúng là lính cậu Gamađin Tô châu, mũ cứng mới tinh, xe tăng thiết giáp nguyên màu sơn xanh sạch sẽ, xe bọc thép bánh lốp sơn trắng, bên thành xe còn có hành khẩu hiệu: “Thần tốc, thần tốc hơn nữa". Còn lính quân đoàn 4 thì không nhớ có gì đặc biệt nhưng ngay sau đó tôi lại gặp một anh bạn đồng hương người cùng xã, anh ở quân đoàn 4 cũng vớ được một chiếc xe Jep chạy đến đây, hai chúng tôi ôm nhau sung sướng, cùng nói sống rồi. Tôi tìm trong biễn người và xe pháo trong khuân viên trước cửa Dinh xem có khuân mặt nào thân quen, những người bạn đã cùng tôi vượt bao khó khăn gian khổ, để chia sẻ niềm vui tột cùng của giờ phút huy hoàng chiến thắng tai sào huyệt cuối cùng của địch. Chúng tôi ở trước Dinh rễ đến mấy tiếng đồng hồ, vừa vì đông quá chưa ra ngay được, vả lại ai cũng muốn ở lại để tận hưởng sự hân hoan sung sướng, hả hê đến tột cùng mà bao ngày mong đợi, thế là sống, thế là được về quê, thế là được về trường học tiếp…
Khoảng đến 3 giờ chúng tôi lên xe tìm đường ra, cụ Đằng bảo tìm đường về sân bay TSN, lúc đó tôi mới hỏi anh Kỳ:
- ban nẫy anh ở đâu?
- anh nói: lúc súng bắn dữ quá thấy có cái hầm ở góc công viên tao nhẩy qua hàng rào chui xuống, bên trong toàn đàn bà con gái, họ cứ vái lạy, tao xua tay nói mãi là không việc gì, họ mới thôi. Lúc này tôi thấy trên tất cả các tuyến đường đều đông nghịt người và xe, bộ đội hành quân dưới lòng đường bằng tất cả các loại phương tiện; xe tăng T54, M41, M48, xe bọc thép K63 cái bánh hơi, cái bánh xích, xe M113, rồi ôtô cũng đủ các loại cả của ta và chiến lợi phẩm, cả xe khách,xe Lam của dân, nhiều đơn vị huy động xe dân chạy vào bây giờ phải đi bộ ra. Nhân dân đứng hai bên đường, vẫy cờ, hò reo đón chào quân Giải phóng, cờ GP nhân dân may từ bao giờ mà nhanh thế, rợp trời, có cái màu xanh da trời, có cái màu xanh xẫm, có cái phần màu đỏ lại may phía dưới, ngôi sao cũng có cái thì mập cái thì gầy…
Có một hình ảnh mà tôi nhớ mãi là các má, các chị, các em gái mặc quần áo bà ba đồng màu mà ngày đó các bà các chị ngoài Bắc chưa quen mặc, cứ xà vào xe chúng tôi tay cầm những túi ni lon đựng cơm, tay cầm thuốc lá, miệng gọi như khản cổ: “các con ơi,các em ơi, các chú ơi, các anh ơi, ăn với má, với chị, với em một miếng cơm, hút với chị, với má một điếu thuốc”. Tiếng gọi từ đáy lòng lạc đi vì sung sướng, chúng tôi mõi người cầm một túi cơm, chắc vội quá chưa kịp nắm lại, trong túi cái có thịt kho, cái có vừng, cái lại có mấy míêng dưa chuột, mỗi người một điếu thuốc Bát Tô, thì ra từ sáng đến giờ chúng tôi chưa ăn gì, cũng không thấy đói, xe loanh quanh mãi không tìm thấy đường về TSN, đường nào cũng thấy bộ đội đi. Lúc này tôi không còn nhìn thấy xe cụ Hàm đâu, xe chạy đến gần một ngã tư, nhìn thấy hai người nam giới có thể là hai bố con, người lớn tuổi ngồi trước tay lái một chiếc xe máy Vecfa, người ngồi sau bê một thùng nhựa đựng nước đến ngã tư thì dừng lại, người thanh niên ngồi sau xách thùng nước đặt
xuống đường gần ngã tư, mở lắp thùng cầm ca múc một ít nước đưa lên miệng uống, rồi lại để cái ca lên lắp thùng nước, ý chừng để cho bộ đội nhìn thấy nước có thể uống được, rồi hai cha con lại lên xe chạy
tiếp. Tôi bảo anh Kỳ, hỏi hai người kia, xe táp đến tôi hỏi:
- Bác ơi, nhờ bác chỉ đường về sân bay Tân Sơn Nhất?
Người lớn tuổi nói: để tôi dẫn mấy chú!
Xe chúng tôi chạy theo xe máy của hai cha con, đường càng lúc càng đông, không khí vẫn rất náo nhiệt, xe chạy lòng vòng, đường nào tôi không còn nhớ, nhưng có qua một đoạn đường mà nhìn sang trái thấy một chiếc máy bay nhỏ như loại L19 rơi cắm đầu xuống lòng đường sát vỉa hè, máy bay không bị cháy. Xe chạy chưa đến một tiếng đã đến cổng sân bay, chúng tôi chia tay hai cha con người dẫn đường rồi đi vào trong sân bay, nơi quân đoàn bộ đã hẹn đóng ở đó.
Cho đến hôm nay đã 37 năm, cuộc sống có bao nhiêu thứ phải để tâm, nhưng với tôi mỗi khi nhớ lại giờ phút lịch sử ấy người vẫn thấy phấn chấn như ngày nào, hôm nay ôn lại để cùng chia sẻ với các CCB.
Blog dạo này buồn quá! Có lẽ không phải cứ già thì chỉ được nghĩ về quá khứ hào hùng mà quên đi cuộc sống hiện tại. Biết bao nhiêu tai ương đang rình rập đất nước này mà không dám nói, không được nói hay cố lờ đi thì buồn lắm!
Trả lờiXóaTháng 4 lại về, tuy là dịp thuận tiện để nhắc về quá khứ hào hùng một thời nhưng như Võ Văn Kiệt đã nói thay cho cả triệu người. Đó là cuộc chiến tranh này đã làm cho hàng triệu người vui thì cũng có hàng triệu người buồn. Đừng vin vào lý do chiến tranh mà bào chữa cho sự tụt hậu của đất nước. Vì cuộc chiến mà chúng ta tham gia đã lùi xa 37 năm rồi!
Đoàn kết một chiều không thể làm chúng ta mạnh lên được!
Hôm nay là 12-4 rồi mà bài vở ôn lại truyền thống hào hùng một thuở,hay các kỷ niêm không quên ngày ấy vẫn thiếu quá.Luân ơi có ý kiến gì đi nếu không thì đành chịu à.Đọc bài của Tiến về ngày ấy mà nhìn ngày nay quả thực thấy khác lạ sao vậy.hãy hâm nóng bầu nhiệt huyết lên chứ các CCB Cơ Điện ơi kẻo Dũng chít nó kêu vắng hơn chùa bà Đanh đó.
Trả lờiXóaĐọc Tiến viết tôi muốn nói nhiều lắm! Nhưng rồi... chẳng thể nói nên lời.
Trả lờiXóaĐúng là cuộc chiến đã lùi xa 37 năm rồi !và từ ngày đó đến nay tôi chưa được một lần gặp lại tâm trạng như vậy !hôm nay ôn lại kí ức để động viên mình vượt qua những khó khăn hiện tại thôi các bạn ạ !
Trả lờiXóa"Blog dạo này buồn quá! Có lẽ không phải cứ già thì chỉ được nghĩ về quá khứ hào hùng mà quên đi cuộc sống hiện tại. Biết bao nhiêu tai ương đang rình rập đất nước này mà không dám nói, không được nói hay cố lờ đi thì buồn lắm!"
Trả lờiXóaBBT K6 !tôi cứ đọc đi đọc lại đoank viết trên !tôi cũng thấy man mác buồn vì lâu nay trang ccb này vắng vẻ quá !hưởng ứng lới kêu gọi của BBT ,tôi mặc dù văn giốt nhiều khi chưa hết lỗi chính tả vẫn cố viết nhớ về kí ức ngày xưa !không phải khoe cái gì vinh quang đâu !tôi chỉ là người may mắn được có mặt ở đó trong giờ phút huy hoàng của đất nước !những hình ảnh của các chị ,các má ,các en gái kêu khản cổ đi vì sung sướng ngày ấy tôi nhớ mãi ,và cũng vì nhớ mãi những hình ảnh ấy mà tôi đã khóc mãi khi sau 32 năm quay lại chiến trường có dịp tiếp xúc với những người con gái cũng mặc những bộ quần áo bà ba hoa như ngày nào mà tình cảm thì khác hẳn !tại sao vậy các ccb !
tôi viết phần một đã lâu rồi ,tôi cũng định không viết tiếp nữa ,vì cũng cảm thấy không biết có ccb nào trên trang này đọc và đồng cảm không ?
thôi bay giờ nối bao nhiêu cũng không hết được những suy nghĩ của tô lúc này tôi đưa lên bức thư gửi vào Nam năm 2007 để các ccb trên trang này hiểu tấm lòng tôi !