Thứ Hai, 21 tháng 11, 2011

Không phải "Đừng đốt" mà là "Cứ đốt"

CHUYỆN Ở LỚP K6MA


Giao K6A - CCB ĐHCĐ
Câu chuyện tôi kể có thể bạn chưa biết, có thể bạn đã quên hoặc có thể bạn không biết, vì nó đã xảy ra lâu lắm rồi. Từ đó đến giờ kể từ khi bắt đầu thì đã 40 năm, còn từ khi kết thúc thì cũng 34 năm có lẻ. Nhưng nó vẫn âm ỉ trong tôi, trong người bạn của tôi có lẽ đến bây giờ.
        Đó là từ một buổi chiều cuối năm 1971, anh Thị lớp trưởng đi lấy thư báo về, vừa tới đầu sân anh đã thông báo:
        - Đã có danh sách nhập ngũ đợt này rồi đây.

        Rồi cả lớp nhao nhao xem danh sách, không khí thật náo nhiệt, buồn vui lẫn lộn, ai cũng muốn xem mình có tên trong danh sách không. Thế rồi không khí cũng dần lắng xuống, bữa cơm chiều vẫn diễn ra bình thường, cơm xong một số rủ nhau đi quán uống nước chè, hút thuốc và tâm sự. Buổi tối chầm chậm đến, mọi người đang chong đèn học tập thì có tiếng hô:
       - Bọn lớp B đốt gì ở giữa sân cháy to lắm chúng mày ơi.
       - Chúng nó đốt sách vở.
       - Những đứa đi lính đợt này chúng nó đốt sách vở.
       Không để thua kém lớp bạn
       Xoẹt, xoẹt..., mấy cái gianh nứa ở hè tổ 1 được rút xuống và châm lửa, đống lửa được chất lên cháy bùng bùng.
      - Đem vở và các thứ không đem đi được ra đốt đi chúng mày ơi, nhớ xé lại giấy trắng để viết thư nhé. Thế là vở của mấy đứa đi lính được mang ra đốt, tàn bay tới tận ngọn tre, nhưng chỉ được một lúc ngọn lửa lụi dần.
      - Đem cả sách ra đi, không trả cũng chẳng ai giữ chúng mình ở lại đâu mà sợ, lửa sắp tắt mất rồi.
      - Mà không phải đi thì càng tốt. Một thằng nói.
      - Thế là cả sách in, sách in roneo cũng lần lượt được mang ra và đốt hết, rồi đến thước thẳng, thước cong, êke..., cuối cùng là hộp com-pa của Đức, của Nga cũng được đổ ra cho đứa nào thiếu gì nhặt nấy, còn vỏ hộp cũng được cho vào đống lửa nốt.
       Hôm sau số đi lính tập trung rồi lên đường, mọi chuyện thật dễ dàng, chẳng ai cản trở hoặc đòi hỏi gì.
       Thời gian dần trôi, các bạn ở lại học tiếp, làm đồ án rồi bảo vệ tốt nghiệp và ra trường, một năm sau phấn khởi, hào hứng trở về trường nhận bằng về trình cơ quan để hưởng lương chính thức, thật vinh dự, sung sướng.
       Riêng chỉ có thằng bạn tôi, nó cũng về trường nhưng chẳng nhận được bằng tốt nghiệp với lý do: nợ sách in và dụng cụ học tập chưa trả.
      - Sách nào?
      - Những sách và dụng cụ anh đã nhận và ký mượn cho lớp những năm trước, sách bình thường thì thiếu 1 đền 1, sách quý thì đền gấp 2, gấp 3.
       Nhẩm tính ra mất mấy trăm đồng, bằng gần năm lương còn gì.
       Giải thích thế nào cũng không được chấp nhận vì chữ ký của nó vẫn còn đó. Ngậm ngùi, tức tưởi đành quay về tay trắng.
       Nhiều lần nữa tiếp tục về trường đề nghị cũng chẳng được, chẳng ai giải quyết cho nó cả. Đành chấp nhận đền thôi, đền để lấy bằng. Thế là nó vay, nó mượn của người nhà, bạn bè cơ quan rồi đem tiền nộp và lấy bằng với tâm trạng thế nào và cuộc sống của nó nhiều năm sau đó ra sao chắc các bạn cũng suy đoán được.
       Người bạn đó là Đỗ Dũng đấy các bạn ạ, nhưng chẳng lẽ vì thế mà nó xin chuyển vào Nam công tác rồi mất tich luôn, chẳng còn ai biết nó ở đâu và suy nghĩ gì nữa.
     ........

8 nhận xét:

  1. Đây là một viêc làm có thật,ở bên tớ chúng nó cũng đốt mà, song không có ai xui xẻo như Đỗ Dũng...cũng giông giống như chuyện này:Ngày mai đơn vị đi B,mấy tháng huấn luyên ,có bao nhiêu tâm sự cần nói với bà con nơi đóng quân, thế mà làng xóm chỉ còn toàn ông già bà cả .còn cánh chị em biến đi đâu hết .hoá ra bọn con gái ,con dâu ,các cụ cho sang làng bên sơ tán cả.
    Đây là hội chứng bất cần đời.

    Trả lờiXóa
  2. Tôi không muốn nói sự đúng sai ở đây nữa vì chúng ta đã lùi lại sau 40 năm .có thể phán xét sẽ khác vào thời điểm ấy .
    Khi được phát quân trang ở Phú Lương . Tôi đã ném cái quần ống tuýp đen lên ngọn cây mít . Khi Mặc quần áo lính rồi đi ra đường lên xe về đơn vị tôi ngoái lại vẫn thấy cái quần treo trên cây như cái dấu hỏi . Ám ảnh tôi tới bây giờ .Tôi cứ buồn buồn suốt bao năm qua .

    Trả lờiXóa
  3. Những chuyện như vậy thì trường nào cũng có cả,lúc đó còn thiết gì nữa đâu.Chỉ có điều không ai nghĩ đến hậu quả để lại cho Bạn mình lại nặng nề đến thế.Xin lỗi tất những ai phải gánh chịu và hãy tha thứ cho chúng tôi nhé.chân thành cảm ơn nhưng người Bạn tốt đã thầm lặng chịu nó bao năm nay,mong sao có gặp được Đỗ Dũng để nói lời cảm tạ đây.

    Trả lờiXóa
  4. "Ngày mai đơn vị đi B,mấy tháng huấn luyên ,có bao nhiêu tâm sự cần nói với bà con nơi đóng quân, thế mà làng xóm chỉ còn toàn ông già bà cả .còn cánh chị em biến đi đâu hết .hoá ra bọn con gái ,con dâu ,các cụ cho sang làng bên sơ tán cả."
    Bạn Nạc Danh !truyện này là có thật sao ?tôi không tin!người dân ở nơi chúng ta -những người lính có học đóng quân lại bị nhân dân "cá nước" của mình đối sử như quân ngụy thế à ?
    họ có biết rằng chỉ sau đó ít hôm ,chúng ta vào đến chiến trường ,hàng năm có khi hơn nữa không được nghe thấy tiếng một người phụ nữ ,ở đơn vị tôi đầu năm 1974 có trạm dược của đường dây 559 đóng gần ,có mấy thím bđ đi qua ,bọn linha nó hú gọi nhau ra xem ,để được nghe ,được nhìn thấy người con gái cho đỡ nhớ nhà ,nhớ mẹ !

    Trả lờiXóa
  5. May cho tôi là vào đến trạm 36, khi bị gửi lại đội điều trị tôi đã có ngay xung quanh mình 7 cô gái tuổi dưới đôi mươi hẳn hoi nhé!

    Trả lờiXóa
  6. Có mấy thím bđ đi qua,bọn lính...làm gì? có đúng tư thế của lính có hoc không...?? ccbd76 ơi,riêng khoản ấy giống nhau cả thôi ,
    bạn cứ tin thế đi,nơi tớ huấn luyện là thôn Nam hương xã Thanh ninh huyện phú bình,Bắc thái. nhiều đợt tiễn quân đi B đã tạo cho dân ở đây tinh thần "cảnh giác C M "rất cao.yêu nhău rào dậu cho kỹ,không đến lúc ...CỨ ĐỐT,thì phiềnlắm.già rồi ,đừng giả nai nữa ccbd76 ạ.

    Trả lờiXóa
  7. Nặc Danh ơi !già rồi đừng nặng lời thế !mình giả nai để làm gì ? trao đổi vui vẻ thôi !

    Trả lờiXóa
  8. hề hề...tớ chỉ giả vờ thôi mà.

    Trả lờiXóa

Các bạn dùng những mã code này để cài ảnh, phim, nhạc vào còm (thay vào chữ URL)
Link ==> <a href="URL">TEXT</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]